Băng càng cố, cánh cửa càng bị kẹt, cuối cùng Băng ôm lấy đầu, do dùng tay vò lại rứt rứt, cuối cùng mái tóc được hấp dầu, được cắt tỉa một cách sành điệu và thời trang buông xõa xuống vai. Nhìn nghiêng, lại được ánh nắng chiếu vào, trông Băng cũng quyến rũ và xinh đẹp không kém gì ông ta. Từng chút, từng chút một mọi biểu hiện, hành động, khuôn mặt, sắc thái biểu cảm của Băng đều lọt vào mắt ông ta. Ông ta cứ si, cứ say mà ngắm nhìn Băng, như đang chiêm ngưỡng một bông hoa mới nở trong sớm mai. Không mở được, hoàn toàn không mở được. Băng chán nản ngồi xổm trên sàn nhà, mắt trừng trừng nhìn tủ quần áo trước mặt. Lần này ông ta không còn chịu đựng hơn được nữa, một tiếng cười trầm ấm vang lên. Băng giật mình vội quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng cười. Khi biết kẻ đáng ghét và phá rối, kẻ dám ngồi nhìn và quan sát mình từ lúc nãy đến giờ là ông ta, Băng hầm hầm quát to lên. _Ông cười cái gì thế hả ? Ông ta im lặng không đáp, ông ta chỉ cười và cười. Băng phồng mồm trợn mắt. _Ông có im đi không ? Ông ta vẫn cứ cười, thậm chí còn cười rất tươi, cười rất ngọt ngào, cười đến mê say. Nếu bình thường, Băng sẽ ngây người, sẽ đỏ mặt tía tai, sẽ bất động mà nhìn, mà ngắm ông ta, thậm chí có thể mất hồn vì nụ cười của ông ta. Nhưng bây giờ Băng đang tức giận phừng phừng nên không thèm chú ý đến nụ cười của ông ta, thậm chí cũng quên luôn mình chỉ đang quấn tạm một cái khăn tắm quanh người, còn bên trong hoàn toàn không mặc gì. Băng đứng bật dậy, mắt nhìn ông ta như muốn bắm ông ta ra hàng trăm hàng nghìn mảnh. Thấy ông ta cứ cười và cười mãi thôi, Băng hết chịu nổi rồi. Băng siết chặt hai tay, tư thế, dáng đi như đang chuẩn bị đánh cho ông ta một trận nên thân vì dám chọc giận mình. Nhìn dáng đi, điệu bộ, khuôn mặt tức giận trông rất buồn cười và trẻ con của Băng, không nhịn được cười, ông ta còn cười tươi, và ngọt ngào hơn cả lúc nãy. Tức cha chả là tức ! Băng đã bị ông ta chọc giận đến đỉnh điểm rồi. Bước lại gần ông ta, Băng hung hăng nhắm mắt tay dơ một cú đấm vào bụng ông ta, bàn chân nhỏ bé và yếu đuối cũng ráng phối hợp với bàn tay phải đá vào chân ông ta. Điệu bộ đánh người của Băng mới khôi hài làm sao. Nếu đã muốn đánh người khác, muốn đánh trúng mục tiêu ít ra phải mở mắt, phải nhắm đúng đích mới ra tay, đằng này Băng lại nhắm mắt như thể chính mình mới là người bị đánh. Bàn tay Băng nhanh chóng bị tay ông ta nắm chặt, eo còn bị ông ta ôm siết lấy, chỉ bằng một động tác, ông ta đã gần như nhấc bổng lên. Do tâm trạng vui vẻ, và khuôn mặt của Băng quá đáng yêu nên ông ta không chấp, cũng không còn dùng thái độ lạnh lùng và vô cảm để nói chuyện với Băng nữa, mà ông ta đang cười, đang dùng giọng vui đùa để hỏi Băng. _Thế nào, cô đã thỏa mãn rồi chứ ? Băng hung hăng giãy giụa, chiếc miệng nhỏ xinh hét lên. _Buông tôi ra ! Đồ xấu xa ! Tôi ghét ông ! Mặc cho Băng hét, Băng gào, ông ta vẫn ông cứng lấy Băng. _Mau buông tôi xuống ! Tôi nói gì ông có nghe không ? _Cô đang ra lệnh cho tôi đấy à ? Băng đấm liên tiếp vào ngực ông ta, giọng trẻ con hờn dỗi vang lên. _Ông là kẻ thối tha, vì ông mà cả buổi chiều hôm nay tôi bị hành gần chết, vì ông mà tôi phải mặc váy, vì ông mà tôi không còn được sống thoải mái nữa, vì ông mà tôi…tôi… ! Băng bí lý, đang hùng hồn nói một hơi, tự dưng không biết còn lý do gì nữa để nói cho hả. Ông ta bật cười. Cô vợ trẻ con này thật thú vị, ngay cả lúc giận dỗi cũng đáng yêu không chịu nổi. _Sao không nói tiếp nữa đi ! Băng vênh mặt lên nhìn ông ta. _Ông hãy chờ đấy, cũng có ngày tôi cho ông biết tay. Giãy giụa chán mà ông ta không chịu thả ình đi, Băng căm tức hỏi. _Ông muốn gì ? _Không muốn gì cả. _Nếu không muốn gì, tại sao còn không buông tay ? _Buông ra để cho cô đánh tôi à ? Băng cắn môi, ánh mắt nhìn ông ta không rời. _Tôi thề, chỉ cần ông đồng ý thả cho tôi đi, tôi sẽ không đánh ông nữa ? Nhìn ánh mắt ngây thơ và hồn nhiên của Băng, nhìn khuôn mặt đỏ hồng quyến rũ và xinh đẹp của Băng, lại nhìn xuống chiếc khăn tắm quấn hờ ngang người của Băng, mặt ông ta bắt đầu chuyển màu, vòng tay từ từ nới lỏng rồi buông hẳn ra. Ông ta vừa mới buông tay, Băng điên tiến đấm ngay cho ông một quả vào bụng. Tuy không làm đau được ông ta, nhưng cũng đủ cho Băng cao hứng cười như nắc nẻ, hai tay chống sườn, lưỡi le ra, mặt vênh lên nhìn ông ta đầy thách thức. _Cho đáng đời ông, ai bảo ông dám trêu tức tôi. Ông ta sững sờ nhìn Băng, càng ngày ông ta càng thấy cô vợ trẻ con của mình quá ngây thơ, quá trong sáng, và quá hồn nhiên. Tâm hồn của Băng là một trang giấy trắng. Vui, buồn, nóng giận đều thể hiện hết cả bên ngoài. Lúc nãy còn tức giận phừng phừng thế mà nay, chỉ vì đánh được một cú coi như xả giận đã cười ngay lên được. Ông ta ước giá mà ông ta có thể vui vẻ và vô tư được như Băng thì tốt biết mấy. Thấy ông ta không nói gì, mà chỉ đứng im nhìn mình bằng đôi mắt khó hiểu, Băng lại tưởng ông ta bị mình đánh đau quá nên tức giận không thèm bảo mình thế nào. Tự xét bản thân mình cũng hơi quá đáng khi đánh ông ta, Băng rụt rè hỏi. _Ông không sao chứ ? Ông ta im lặng không đáp. Băng không hiểu là ông ta đang nghĩ đến chuyện khác, không phải là đang tức giận mình, nên Băng đứng gần sát vào người ông ta, năm ngón tay thon dài và trắng muốt dơ lên bẹo nhẹ vào má ông ta. _Ông đang nghĩ gì thế ? Ông ta không trả lời, mắt ông ta nhìn Băng đăm đăm. Băng gãi đầu, cử chỉ bối rối vì không hiểu ông ta đang nghĩ gì. Dùng hai tay, Băng kéo miệng ông ta ra. _Chồng yêu ! Cười lên một cái xem nào ? Ông ta vừa bực mình, vừa buồn cười, cô vợ trẻ con dám đối xử với ông ta như một đứa bé con. Băng không muốn trêu đùa ông ta nữa. Xoa đầu ông ta, Băng cười khì. _Cứ đứng ở đây tận hưởng không khí trong lành và hít khí trời đi nhé, tôi đi đây. Băng cười hăng hắc, sau đó quay mình bỏ đi. Đi được mấy bước chân, do vừa đi, vừa nhún nhảy như một con khỉ con nên Băng bị xược chân. Cả thân người Băng lao về phía trước, trong lúc ngàn cần treo sợi tóc, Băng thất thanh gọi tên ông ta. _Hoàng Trọng Quân. Băng không biết tại sao lúc mình gặp nguy hiểm người đầu tiên mình nghĩ đến lại là ông ta, Băng chỉ biết người mà mình hy vọng có thể cứu và ình hy vọng là ông ta. Nghe tiếng kêu của Băng, ông ta sợ hãi vội ôm lấy eo của Băng từ phía sau. Do quá hốt hoảng Băng đã nhắm tịt mắt lại, cơ thể không ngừng run rẩy. Khi cảm nhận được hơi thở, nhịp đập trong trái tim, vòng tay của ông ta, biết mình đã được ông ta đỡ cho khỏi ngã, Băng mới dám mở mắt ra nhìn. Quay lại nhìn ông ta, mặc dù mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi vì sợ, nhưng nụ cười trên môi Băng đã xán lạn như ánh dương. _Cảm ơn ông. Băng chân thành nói câu cám ơn ông ta. Ông ta tức điên lên. _Cô không thể đi đứng được bình thường hay sao ? Cô có biết là suýt chút nữa cô đã bị ngã bầm dập rồi không ? Lần đầu tiên ông ta mới nổi nóng, mới mắng chửu và quan tâm đến người khác, còn đâu, ông ta lúc nào cũng lạnh lùng như một lãnh nhân.