Định Mệnh Trái Ngang
Chương 42
Không muốn cãi nhau với trẻ con, ông ta chọn cách nhắm mắt dưỡng thần, chọn cách im lặng là vàng.
Băng là một đứa trẻ con chưa trưởng thành, đột nhiên thấy người lớn lờ mình đi, thấy ông ta không nói chuyện với mình nữa, Băng nhất quyết phải tìm cách cho ông ta mở miệng và chịu nói chuyện với mình.
Để túi sách sang một bên, Băng ngồi nhích lại gần ông ta, miệng dịu dàng gọi.
_Hoàng Trọng Quân !
Ông ta giật thót, trái tim lỡ mất hai nhịp, lòng lại lầm rầm kêu khổ.
Cô vợ trẻ con lại sắp biến thành yêu nữ.
Ông ta im lặng không đáp.
Băng không cho thế là buồn, là chản nản mà ngược lại chính sự im lặng và lạnh lùng của ông ta đã khiến Băng càng quyết tâm trêu đùa ông ta hơn.
Băng vuốt ve má ông ta, đầu dựa lên vai ông ta, miệng cười thầm.
"Hoàng Trọng Quân ! Ông tưởng là ông có thể bình yên mà nghỉ ngơi hả ?"
"Nếu tôi mà không phá được ông, không quậy cho phát điên lên, không trả được mối hận này, tôi thề sẽ không làm người"
"Quân tử có thú tất phải báo, có ân tất phải trả. Ông là kẻ thù của tôi, nếu để cho ông sống yên, thì còn gì là thiên lý nữa"
Lòng đã quyết, chí đã bền, Băng quyết tâm hành động.
Ngồi lên lòng ông ta, tay bấu vào cổ ông ta, môi gần như chạm vào môi ông ta, Băng cười càng lúc càng tươi.
Đầu tiên, Băng hung hăng ôm siết lấy ông ta, Băng muốn nghiền ông ta thành cám.
Biết rằng cơ thể mình quá nhỏ bé, nên không thể nghiền nát được ông ta, Băng chuyển sang kế hoạch khác.
Mắt nhìn vào khuôn mặt đang giả vờ say ngủ của ông ta. Cái đầu linh hoạt và nghịch ngợm của Băng không ngừng tính toán, không ngừng bày mưu tính kế.
Cuối cùng, Băng áp môi mình vào môi ông ta.
"Tên kia ! Để xem khi ngươi giả vờ ngủ, ta chiếm tiện nghi của ngươi trước xem người còn hung hăng mà tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra nữa không ?"
Môi Băng vừa chạm vào môi ông ta, ông ta run lên một cái.
Thật lạ, dù gặp phải bất cứ tình huống nào ông ta cũng không rùng mình, cũng không lo sợ, cũng không cảm thấy bối rối đến mất cả phương hướng, thế mà nay chỉ một cái chạm nhẹ vào môi của Băng, ông ta đã run lên rồi.
Cơ thể ông ta bắt đầu thả lỏng, ngay cả trái tim cũng không điều khiển được nhịp đập của mình.
Nụ cười trên môi Băng càng ngày càng mở rộng.
Thay vì dùng những lời lẽ bất bình và tức giận để chọc tức ông ta, Băng lại khôn ngoan dùng mĩ nhân kế với ông ta.
Băng sờ má ông ta, vuốt ve mắt, mũi, và lùa vào tóc ông ta, miệng thì thầm vào tai ông ta.
_Sao anh không nói gì ?
Ông ta nuốt nước bọt, lòng kêu khổ.
Trước đây, dù con gái có cởi đồ trước mặt ông ta, ông ta tuyệt đối cũng không biến sắc, không có cảm giác gì.
Tại sao cô vợ trẻ con chỉ cần động chạm vào người, thì thầm nói chuyện, và cười rất ngây thơ, ông ta đã không chịu đựng được nữa rồi ?
Ông ta có cảm giác mình đang ngồi bên cạnh một cái lò lửa.
Ngay lúc này ông ta muốn ôm chặt lấy Băng, hôn Băng, và chiếm lấy Băng.
Băng không biết rằng ông ta càng lúc càng không thể không chế được dục vọng của bản thân, Băng vẫn cứ vô tư nghịch và trêu đùa ông ta.
Băng giống như một đứa trẻ con đang thể hiện tình cảm của mình bằng cách hôn lên khắp mặt ông ta, năm ngón tay nhỏ bé đang nghịch mái tóc đen mượt của ông ta.
Cúi xuống khuôn mặt đẹp trai và tuấn tú của ông ta, ngón trỏ của Băng quét nhẹ lên môi ông ta.
Băng dùng răng cắn nhẹ vào môi ông ta.
Mặt ông ta đỏ dần lên, điều buồn cười là ông ta không còn dũng khí để cho Băng muốn làm gì thì làm nữa mà nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Trừng mắt nhìn Băng, giọng khàn khàn, ông ta quát nhỏ.
_Ngồi yên đi !
Nếu để ý kĩ sẽ thấy, ông ta không còn vẻ mặt lạnh lùng và vô cảm nữa, mà thực sự đã bị cô tình nhân nhỏ bé làm cho phát điên và phát cuồng lên rồi.
Băng cười khì khì, Băng không coi mấy lời nói hung hăng và hàm chứa đe dọa của ông ta vào đâu.
Băng tiếp tục trò chơi của mình.
Ôm lấy khuôn mặt ông ta, Băng bắt ông ta phải nhìn vào mặt mình.
Mắt Băng nheo lại đầy tinh nghịch, khuôn mặt đỏ bừng e lệ, dáng vẻ mười phần rung động lòng người và mê say.
Ông ta ngẩn ngơ nhìn.
Xong !
Lúc này ông ta đã thực sự bị con yêu nữ quyến rũ, bị làm ê loạn.
Băng áp môi mình vào môi ông ta.
Không biết Băng lấy đâu ra nhiều dũng khí và gan dạ như thế.
Băng không cần biết là mọi người có cảm giác gì, sẽ đánh giá mình ra sao ?
Băng chỉ cần biết là phải tìm đủ mọi cách để quyến rũ ông chồng lạnh lùng và vô cảm này.
Khi nhìn vào mắt ông ta Băng cảm nhận được nỗi đau, cảm nhận được sự cô đơn và buồn chán của ông ta.
Băng muốn làm một làm một ngọn lửa nhỏ sửa ấm cho tâm hồn lạnh giá và cô đơn của ông ta.
Mặc dù không hiểu thế nào là hôn, mặc dù không có kinh nghiệm nhưng khi hôn ông ta, con tim, cơ thể của Băng đã hướng dẫn Băng làm điều đó.
Lúc đó ông ta mặc Băng muốn làm gì thì làm, nhưng dần dần không biết từ lúc nào, vòng tay của ông ta đã ôm siết lấy eo Băng, ông ta còn hôn Băng cuồng nhiệt hơn cả Băng.
Ngay sau khi cảm nhận được không khí xung quanh mình bị cướp mất, cảm nhận đôi môi mình đang bị ông ta hôn như muốn nuốt mình vào bụng, Băng hốt hoảng vội đẩy ông ta ra.
Nhưng Băng không còn đường lui nữa rồi, chính Băng là người khơi mào trước, nên ông ta bắt Băng phải chịu trách nhiệm cho những gì mà Băng đã gây ra.
Thấy ông ta không chịu buông mình ra, mà càng lúc ông ta càng hôn mình cuồng nhiệt hơn.
Băng nhất định không chịu thua, Băng cũng cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của ông ta.
Cứ như thế cả hai không biết hôn nhau bao lâu, hôn nhau đến trời đất quay cuồng, hôn đến nỗi không còn kiềm chế được những cảm xúc mãnh liệt đang cuộn trào trong lòng mình.
Ông ta là một con người giỏi kiềm chế và làm chủ hoàn cảnh của mình như thế, có thể điều khiển được bản thân trước bất cứ tình huống nào, nay lại bị thua bởi một cô vợ trẻ con vốn không hiểu ái tình là gì.
Đến lúc ông ta buông Băng ra, Băng dấu khuôn mặt đỏ bừng của mình trong ngực áo của ông ta, môi Băng đã sưng đỏ vì ông ta hôn cuồng nhiệt quá.
Cả hai im lặng lắng nghe nhịp đập rộn ràng trong trái tim của nhau.
Không ai nói gì, cũng không ai lên tiếng phá tan đi không khí ngọt ngào và hoan ái mà cả hai vừa mới tạo ra.
Từ xa, ngôi biệt thự của ông ta thấp thoáng sau hàng cây.
Băng ngồi thẳng dậy, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc và bối rối, mặt Băng vẫn đỏ bừng, sắc hồng trên má làm cho Băng càng thêm phần kiều diễm và quyến rũ.
Chỉ một cái liếc nhìn cũng đủ làm cho ông ta đông cứng.
Ông ta không còn là chính mình nữa, đã được nếm mùi vị của ái tình, nếu bảo ông ta quên đi làm sao ông ta có thể quên được, còn nếu bảo ông ta cố kìm nén, ông ta liệu có làm được không khi cô vợ trẻ con thỉnh thoảng lại thích biến thành một yêu nữ.
Ông ta tự sỉ vả bản thân.
Biết rằng mình không nên để Băng đến gần, biết rằng mình đang bị Băng quyến rũ, tại sao không tránh xa Băng ra, mà ngược lại còn muốn Băng đến gần mình, quyến rũ mình ?
Thở dài buồn chán, ông ta không dám nghĩ thêm gì nữa.
Càng nghĩ ông ta càng thấy mình là một kẻ vô dụng, là một thằng ngu ngốc.
Không yêu, không có ái tình, ông ta trước kia cảm thấy mình vẫn sống được, nhưng thật không ngờ trái tim ông ta lại mong manh và yếu đuối đến như thế.
Tự mở cửa xe, Băng ung dung bước xuống xe.
Chiếc giày cao gót làm cho Băng đau chân.
Cáu giận, Băng liền cúi xuống.
Đang đi, ông ta dừng lại, thấy vợ hành động kì quái, ông ta muốn xem Băng định làm gì.
Băng cởi bỏ đôi guốc màu trắng đang đi trên chân. Một tay xách giép, một tay cầm quai túi sách, Băng tung tăng đi vào trong nhà.
Vượt qua ông ta, nghiêng đầu cười với ông ta một cái, tiếp theo sau đó lưỡi le ra, mắt chớp chớp tỏ vẻ không hiểu và trẻ con, Băng chạy biến vào trong nhà.
Ông ta đứng im một chỗ, mặt ông ta đang đỏ dần lên, mắt ông ta ngập tràn hình ảnh nhỏ bé của Băng.
Trong nắng vàng, trong sắc lá của hoa và của cây, ông ta ngỡ tưởng Băng là tiên nữ.
Trên môi ông ta xuất hiện một nụ cười hạnh phúc, một nụ cười đẹp nhất từ trước đến nay.
Vuốt tóc, ông ta bối rối không nói nên lời, cũng không hiểu chính mình nữa.
Lúc nãy vừa mới bảo bản thân là hãy tránh xa Băng ra nhưng chỉ bằng mấy cử chỉ đáng yêu của Băng, ông ta hoàn toàn quên sạch những gì mà mình vừa mới nghĩ, cũng quên luôn lý do vì sao mình lại lấy Băng, mà chỉ cần biết Băng là vợ của mình, là người đã ình những cảm xúc mãnh liệt và rung động.
Phải chăng ông ta đã bị điên rồi ?
Chạy vọt lên lầu, vứt túi sách lên giường. Băng phóng thẳng vào phòng tắm.
Lúc này Băng chỉ có một nguyện ước duy nhất là có thể gột bỏ hết những mỹ phẩm vào mùi nước hoa mà bốn cô gái ở cửa hàng Á Âu đã bôi lên cơ thể mình.
Vừa tắm Băng vừa hát nho nhỏ, tiếng ca lảnh lót, dễ thương và ngọt ngào vang lên.
Nếu như vào những ngày khác, ông ta thế nào cũng phải uống xong ly cà phê mới lên lầu, nhưng kể từ khi lấy Băng, hình như thói quen này đang dần thay đổi, ông ta thích dành nhiều thời gian ở bên Băng hơn.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
11 chương
65 chương
117 chương
7 chương
50 chương
33 chương