_Cậu đang nói chuyện với tôi à ? Ông ta lạnh nhạt hỏi. _Thế anh nghĩ anh đang nói chuyện với ai ? Cậu ta tức giận hét um lên như một đứa trẻ con. Đứng bên cạnh, Băng tròn xoe mắt nhìn ông ta. Tự nhiên Băng đỏ mặt và mỉm cười. Biểu hiện của Băng lúc này thật không giống với Băng thường ngày chút nào. Thấy ông ta xuất hiện đúng lúc mình mong, lại đứng ra bảo vệ mình, tự dưng Băng thấy cảm giác sung sướng, hạnh phúc, vui vẻ, và bồi hồi của đêm hôm qua lại quay về. Băng đang e thẹn như một tiểu cô nương đang được gặp người trong mộng của mình. Hoa ngơ ngác nhìn Băng. Nhìn cô bạn thân đỏ bừng mặt, môi cười e thẹn, ngượng ngùng, dáng vẻ thập phần xinh đẹp và đáng yêu. Hoa bất giác mỉm cười theo Băng. Chỉ cần thấy bạn sống vui vẻ và hạnh phúc bên cạnh ông ta, đối với Hoa mà nói trên đời này không có gì đáng sợ và đáng phải lo nữa rồi. Ông ta liếc nhìn Băng, thấy Băng nhìn mình một cái rồi lại cúi đầu không dám nhìn tiếp, mắt giả đò ngó lơ chỗ khác, hai má đỏ bừng, mắt chớp chớp e thẹn, tự dưng ông ta cảm thấy lúng túng và cũng bối rối theo. Lúc này người ngu ngơ khó hiểu không chỉ có Băng mà còn có cả ông ta. Hình như khi bắt đầu có tình cảm với nhau, một người có đầu óc thông minh và nhạy bén như ông ta cũng biến thành một đứa con nít. Tên kia bắt đầu bực bội, mặt nhăn nhó vì đau. _Buông ra ! Dám chõ mũi vào chuyện của thiên hạ hả ? Cậu ta giống to như một con bò đang gọi bạn. _Hét đủ chưa ? Ông ta lạnh nhạt hỏi, giọng ông ta bình thản, thơ ơ như thể đang đứng nói chuyện với một người bạn. Cậu ta không biết mình đã chọc giận phải ai nên hung hăng dơ tay phải lên đấm thẳng vào mặt ông ta. Thấy hành động của cậu ta, không tự chủ được vì lo lắng cho ông ta nên Băng hét lên một tiếng. _Cẩn thận ! Lời Băng vừa dứt, tay của cậu ta bị nắm chặt, còn chân cậu ta bị Băng đá ột cú. Trong lúc khẩn cấp Băng chỉ có một suy nghĩ duy nhất là tên nào dám động vào ông xã của mình, Băng sẽ cho kẻ đó chết. _Ui da ! Cậu ta lanh lảnh hét lên một tiếng. Tất cả sững sờ nhìn cậu ta. Họ không ngờ được rằng đường đường là một đấng nam nhi, cậu ta lại có giọng kêu của một người đàn bà như thế. Nếu không phải nghĩ mình là một người lạnh giá và vô tình thì có lẽ ông ta đã cười thoải mái và sung sướng khi thấy Băng lo ình và còn bảo vệ mình bằng cách đá vào chân tên kia rồi. Biết rằng Băng không có tình cảm với tên này, mà là chỉ do tên này cố tình bám đuôi để chọc ghẹo nên ông ta không còn có ý nghĩ tàn nhẫn là sẽ xử phạt Băng nữa. Bây giờ có bao nhiêu tức giận và bực bội, ông ta muốn trút giận lên đầu tên tiểu tử ngu ngốc này. Dám đùa giỡn, dám tán tỉnh và theo đuổi vợ của ông ta, tên này đúng là không còn muốn sống nữa đây mà. Ông ta tăng sức lực lên cánh tay, tay của cậu ta có cảm giác như sắp gãy nát. Mặt cậu ta trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng. _Đã biết tội của mình chưa ? Ông ta dùng giọng của một quan tòa để hỏi. _Không biết ! Cậu ta hung hăng trả lời. Mặc dù đau đến nỗi sắp rơi lệ nhưng vẫn cố gắng gượng ra vẻ ta đây không sao. Ông ta thừa hiểu nhưng vẫn giả vờ không hiểu gì. "Muốn ra oai với ta hả oắt con ?" "Được thôi, ta chiều." Trong ánh mắt của ông ta ánh lên những tia nhìn giảo hoạt. Nhìn cậu ta vặn vẹo trong tay mình, mồ hôi ngày càng tuôn ra nhiều hơn, sắc mặt lợt lạt khó coi mà vẫn cứng đầu không chịu nói một tiếng xin lỗi nên cũng thong dong chơi đùa với cậu ta cho đến khi nào cậu ta nhận ra sai lầm của mình thì thôi. Phải nói, là chưa có lúc nào ông ta lại tức giận như thế. Ông ta ghét nhất là việc cậu ta dám dùng đôi tay bẩn thỉu, dơ dáy chạm vào tóc Băng, dám dùng cái miệng uốn ba tấc lưỡi kia để tán tỉnh Băng. Chỉ cần nghĩ hàng ngày Băng đều phải nghe và phải chịu đựng cậu ta là ông ta lại gia tăng sức mạnh của mình lên cánh tay mấy lần. Đấu với một võ sư như ông ta làm sao tên công tử bột này chịu nổi. Mặc cậu ta có dùng sức lực thế nào, hai gọng kìm ở tay vẫn cứ cứng nhắc, vẫn cứ kẹp chặt lại, cậu ta không thể nào thoát ra nổi. Đứng bên cạnh, Phúc trợn tròn mắt nhìn sếp. Càng ngày Phúc càng thấy sếp không còn là sếp của mình trước kia nữa. Theo từng ngày, sếp từ từ thay đổi tính cách dần dần. Đầu tiên sếp làm cho Phúc bị sốc vì đường đột muốn kết hôn với Băng bằng được, sau đó sếp hết lần này đến lần khác đối xử và cư xử với Băng theo cái cách mà sếp chưa từng làm. Phải chăng sếp đã bị trúng tiếng sét ái tình nên tính cách cũng thay đổi theo ? _Thế nào đã nhận ra mình sai lầm ở đâu chưa ? Ông ta nhàn nhã hỏi. Mặc dù bóp tay cậu ta đến nỗi cậu giống như một kẻ thân tàn ma dại nhưng vẻ mặt ông ta vẫn bình thản, vẫn đang thong dong như đang cưỡi trên mây, hay đang say ngủ. Biết mình không thể thắng nổi ông ta, cũng không còn chịu đựng hơn được nữa nên run run mở miệng. _Anh..anh tha cho em. _Chỉ đơn giản thế thôi sao ? Trong khi tên kia quần áo xộc xệch, tóc tai bê bếp mồ hôi, mặt trắng nhợt, mắt dại đi vì đau. Trên mặt ông ta không có một giọt mồ hôi, tóc tai, quần áo vẫn suôn thẳng như vừa mới được chải và vừa mới được là. _Em…em không biết em sai ở đâu. Ông ta cười nhạt. _Dám đi chọc ghẹo vợ của người khác mà bảo là không biết đã sai ở đâu. Câu nói này chẳng khác gì tiếng sét đánh thẳng vào đầu cậu ta. Tuy không phải là một kẻ chung tình nhưng lần đầu tiên cậu ta mới có tình cảm sâu đậm và thực sự thích một cô gái. Sao đột nhiên ông ta lại nói cho cậu ta một tin tức khủng khiếp như thế ? Đôi mắt dại đi vì đau của cậu ta lập tức rực sáng, khuôn mặt từ trái nhợt trở nên xám ngoét. _Anh..anh vừa nói gì ? Trọng Sinh mở to mắt nhìn Băng không chớp. Cho đến tận lúc này, Trọng Sinh mới biết người chị đáng yêu và dễ thương của mình đã có chồng. _Chị..chị đã lấy chồng ? Băng im lặng không đáp. Cầm lấy tay Băng, Trọng Sinh giọng cao vút. _Sao chị không nói gì ? _Buông tay cô ấy ra ! Ông ta lạnh lùng ra lệnh. Trọng Sinh hung hăng nhìn ông ta, dáng điệu trẻ con và hờn dỗi. Vừa bắt gặp khuôn mặt đáng sợ và ánh mặt âm u lạnh lẽo của ông ta, Trọng Sinh vội cụp ngay mắt lại, tay từ từ thả lỏng rồi buông thõng. Cũng giống như Hoa, không có ai dám nhìn thẳng vào mắt ông ta khi đứng nói chuyện với ông ta. Ngay cả mệnh lệnh của ông ta nhiều khi biết là vô lý nhưng cũng không dám trái lời. _Lên xe ! Ông ta bảo Băng. Băng tự động bước lại gần ông ta, ôm lấy cánh tay ông ta, Băng dịu dàng nói. _Chúng ta đi thôi. Thấy Băng tự dưng lại dịu dàng và ôm lấy cánh tay mình, cơ thể ông ta bỗng nhiên có một cảm giác ấm áp và ngọt ngào, sự tức giận trong lòng cũng giảm đi được phân nửa. _Em….em nói đi, anh ta không phải là chồng của em đúng không ? Cậu ta chỉ thẳng vào mặt ông ta, giọng run run hỏi Băng. Cậu ta đang khấn và cầu nguyên là ông ta chỉ là họ hàng hay anh em của Băng thôi. Nào ngờ, Băng vô tư thừa nhận. _Anh ấy là chồng của tôi. _Nói dối ! Anh không tin. Cậu ta tức giận hét ầm lên. Làm sao cậu ta có thể chấp nhận được sự thật này. Phải vất vả lắm, cậu ta mới tìm được một cô gái hợp với mình, mới khiến ình thực sự yêu và rung động. Nay đột nhiên biết tin cô ấy là gái đã chồng, là hoa đã có chủ. Có nỗi đau nào lớn hơn, có đả kích nào có thể hủy diệt niềm tin và tình cảm của cậu ta hơn tin tức còn mạnh hơn dùng dao đâm vào tim cậu ta thế này. _Tin hay không thì tùy ! Tại sao tôi phải giải thích cho anh hiểu. Tôi và anh có quan hệ gì sao ? Ông ta im lặng không nói gì. Ông ta hoàn toàn thỏa mãn và vui sướng. Chỉ cần Băng thừa nhận là vợ của ông ta trước mặt cậu ta, nói rõ cho cậu ta hiểu ngoài mình ra, Băng không có hứng thú với cậu ta thì ông ta còn nói làm gì nữa. Băng càng lúc càng ôm siết lấy cánh tay của ông ta, đầu dựa lên vai ông ta. Tâm tình của ông ta đang tốt dần lên, lúc này ông ta còn cảm ơn chàng trai ngu ngốc kia vì đã gián tiếp khiến cho ông ta hiểu thế nào là ái tình, thế nào là vui sướng khi được Băng ôm ấp và nghe những lời nói dịu dàng đắm say lòng người phát ra từ cái miệng xinh đẹp của Băng. Nếu chàng trai kia biết mình chỉ là một con tốt, là người đang giúp cho tình cảm của cả hai càng lúc càng tốt đẹp lên, có lẽ cậu ta sẽ hộc máu mà chết. _Băng ! Em không thể đối xử tàn nhẫn với anh như thế ! Băng chán ngán. Băng không hiểu tại sao tai họa cứ liên tiếp giáng xuống đầu.