Điên tiết, ông ta ôm lấy ngang eo Băng, nhấc bổng cơ thể nhỏ bé của Băng lên, ông ta ngồi dậy. Nhìn thẳng vào mặt Băng, mặt lạnh lùng vô cảm, ông ta gằn giọng. _Rút cuộc, cô có ngủ không ? Băng cười tươi không đáp. Nụ cười này đúng là nụ cười mà lúc sáng ông ta nhìn thấy. Mắt ông ta mở to, cơ thể khẽ chao đi một cái, trái tim ông ta lỡ đi mất một nhịp. Biết là nguy hiểm nên ông ta không dám nhìn thẳng vào mặt Băng nữa. "Chết tiệt ! Không biết cô ta định dở trò gì nữa ?" Băng vòng tay vào cổ ông ta, miệng gọi nhỏ. _Hoàng Trọng Quân ! Ông ta thấy lùng bùng hết lỗ tai, vòng tay quanh eo Băng từ từ nới lỏng, cơ thể trùng xuống. Chỉ một câu nói dịu dàng của Băng, ông ta đã tự buông vũ khí lạnh lùng của mình xuống. _Gì ? Ông ta lạnh nhạt hỏi. Băng vòng tay từ cổ ông ta lên ôm lấy khuôn mặt của ông ta. Ông ta sửng sốt nhìn Băng, ông ta không hiểu Băng định làm gì mà có những hành động thân mật, còn nguy hiểm hơn dùng dao kè vào cổ thế này ? Nụ cười xinh đẹp, quyến rũ, và hồn nhiên vẫn nở trên môi Băng. Rượu làm á Băng đỏ hồng, ánh mắt ngập tràn e thẹn và tình ái càng khiến cho Băng thêm bội phần quyến rũ và mê người. Không tự chủ được, ông ta lại thấy mình bị Băng quyến rũ và rung động. Gắng gượng ông nhất quyết quay mặt đi và nhất quyết đứng lên. Tối hôm nay ông ta nhận ra sai lầm của mình, lẽ ra ông ta nên ngủ ở một căn phòng khác trong biệt thự mới đúng. Nếu mọi hôm Băng tỉnh táo thì không sao, nhưng đêm nay, Băng hoàn toàn không biết mình đang làm gì. Hành động này của Băng chẳng khác gì dùng mỹ nhân kế để đánh bại tính cố chấp, lạnh lùng, vô cảm và thù hận trong lòng ông ta. Trước khi ông ta kịp đứng lên, Băng áp đôi môi mềm mại và thơm mùi hoa hồng vào miệng ông ta. Phản ứng đầu tiên của ông ta là mở to mắt nhìn Băng, người đông cứng, hai cánh tay buông thõng. Sau mấy giây bàng hoàng và run rẩy, ông ta vội đẩy Băng ra. Băng lắc đầu không chịu, vừa mới tách ra khỏi môi ông ta, Băng lại ôm chặt lấy cổ ông ta. Cứ như thế Băng bị ông ta đẩy ra ba lần, Băng càng ngày càng bạo dạn, mặc kệ ông ta muốn đẩy ra bao nhiêu lần, Băng vẫn ôm chặt lấy cổ ông ta và hôn ông ta cuồng nhiệt. Tuy rằng không biết gì về hôn, nhưng Băng vẫn muốn hôn ông ta. Dần dần chính ông ta không còn sức để mà đẩy Băng ra nữa, ông ta đã bị Băng làm ê muội, đầu óc trống rỗng. Vòng tay của ông ta dần dần ôm lấy eo Băng, cuối cùng là ôm chặt. Lúc đầu Băng là người dẫn dắt trò chơi nhưng ngay sau đó ông ta là người làm chủ. Càng hôn nhau, cả hai càng bị cuốn hút, càng bám chặt lấy nhau. Băng bây giờ không biết gì cả, cũng không nghĩ gì cả, Băng chỉ làm theo ý nghĩ của con tim và cơ thể mình. Ngồi trong lòng ông ta, vòng tay quanh cổ ông ta, Băng không để cho ông ta chạy thoát khỏi vòng tay của mình. Băng lần mò vào trong vạt áo của ông ta. Do khi ngủ ông ta luôn mặc một chiếc áo choàng tắm nên bên trong hoàn toàn không mặc gì ngoài một chiếc quần short màu xám. Nếu khi tỉnh dậy biết mình đang làm gì, Băng sẽ tự vẫn vì không ngờ khi say rượu mình lại biến thành một yêu nữ đi quyến rũ đàn ông. Ông ta hoàn toàn bị nụ hôn của Băng, hơi thở của Băng làm ụ mị nên không biết là Băng đang lộng hành trên cơ thể mình. Đến khi ông ta cảm thấy lạnh mới hay cô vợ của mình đã cởi bỏ chiếc áo choàng tắm trên người xuống giường. Cảm giác lúc này của ông ta là đông cứng và sững sờ không dám tin. Đường đường là công tử nhà họ Trần, là một kẻ nổi danh lạnh lùng, một kẻ vô tình, lãnh đạm, một người không thể bị người khác điều khiển, tại sao lúc này lại bị một con bé trẻ con dắt mũi. Bực mình, phẫn nộ, ông ta thô lỗ đẩy Băng ra. _Cô biến đi ! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa. Băng không coi mấy lời nói thô lỗ và lạnh lùng của ông ta vào đâu. Lúc này Băng chỉ có một quyết tâm duy nhất là biến ông ta thành của mình. Dựa sát vào cơ thể trần của ông ta, miệng Băng thì thầm vào tai ông ta. _Sao thế, anh sợ rồi à ? Giọng của Băng ngọt lịm, lời nói dịu dàng say đắm lòng người, ngay cả cách xưng hô cũng hoàn toàn thay đổi. Cơ thể ông ta thêm một lần nữa lại trùng xuống, cố tự nhủ đây chỉ là một chuyện thường tình, ông ta lại toan đứng lên. Băng là một cô gái ương bướng và hiếu thắng, bình thường có đánh chết Băng, Băng cũng không dám làm nhưng lúc này, Băng chẳng cần biết hậu quả do mình gây ra là gì, Băng chỉ cần biết người đàn ông này nhất định phải thuộc về mình. Băng cắn nhẹ vào tai ông ta, hôn lên má, lên mắt, lên mũi ông ta, miệng thì thầm. _Em…em rất thích anh. Anh …anh rất đẹp trai và tốt bụng, anh có biết không ? Ông ta ngây người, không ngờ những lời nói nũng nịu và âu yếm của Băng trong lúc say lại có thể làm cho ông ta hoàn toàn lạc vào bến mê như thế. Nhiệt độ trong cơ thể ông ta nóng lên, trái tim đập thật nhanh, vòng tay vừa buông thõng lại ôm chặt lấy Băng. Tức giận, phẫn nộ, căm hận, và thù hằn đan xe giữa cảm giác bối rối, rung động, yêu thương và cảm xúc mãnh liệt muốn tan chảy khiến ông ta hung hăng hôn Băng, môi Băng bị ông ta hôn đến sưng đỏ. Ông ta muốn đem hết mọi cảm giác hỗn độn trong lòng trút hết lên môi Băng. Dưới sự hướng dẫn thành thục của ông ta, Băng đã cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của ông ta. Cứ như thế, nụ hôn nối tiếp nụ hôn. Băng hoan hỉ cười thầm, dù có bị say rượu, Băng vẫn là một con nhóc ương bướng nghịch ngợm. Khi biết mình đã dần làm chủ được trò chơi, Băng không thể che dấu được nụ cười sung sướng nở trên môi. Vừa mới buông Băng ra, nhìn thấy nụ cười hạnh phúc, e thẹn và ngượng ngùng của Băng, vì hôn nên hai má Băng càng lúc càng đỏ, môi Băng càng lúc càng quyến rũ. Vuốt tóc mấy cái, biết rằng mình ngu, biết rằng mình đang bị con tiểu yêu này dẫn dụ vào lưới tình nhưng không có cách nào điều khiển được chính mình. Thêm một lần nữa cả hai lại quấn lấy nhau. Băng đẩy ông ta ngã xuống giường, còn bản thân mình nằm bên trên. Đêm nay ai thuộc về ai, hay ai đang làm chủ trò chơi không quan trọng, điều quan trọng là cả hai đều bị đối phương thu hút và không cưỡng lại nổi đam mê của chính mình.