Ngồi gọn trên chiếc ghế bên cạnh ông ta, kéo mũ lưỡi trai sụp xuống mắt, đầu ngoẹo sang một bên, mắt nhắm lại, Băng không thèm nhìn ông ta đến lấy một cái. Ông ta cũng không nói gì. Trong xe ba người không ai lên tiếng, không ai bảo ai câu nào, thành ra chiếc xe có ba người lại tưởng đang chở ba người bị câm hay đang không chở bất cứ một ai. Lái xe được một đoạn, do không biết nên lái xe về thẳng nhà hay đi đâu nên Phúc đành phải lên tiếng hỏi ông ta. _Thưa anh ! Anh muốn đi đâu ? Ông ta không trả lời Phúc, mà lại hỏi Băng. _Cô đã đói chưa ? Băng bực mình đáp. _Rồi. Phúc phì cười. Băng giống hệt một đứa trẻ con. Ông ta không có biểu hiện gì. _Đến nhà hàng Mộng Mơ. _Vâng, thưa anh. Băng không phản đối cũng không ủng hộ. Chỉ cần ông ta không chú ý đến mình, không nói chuyện với mình, thì dù ông ta có im lặng cả ngày, với Băng cũng không có ảnh hưởng gì. Dựa người ra sau ghế, ông ta không nói thêm câu gì nữa. Trong khi Băng và ông ta thoải mái tận hưởng khoảng trời riêng của mình, Phúc lại bứt rứt khó chịu, mỗi lần gặp Băng, thế nào Phúc cũng phải nói chuyện hay gây sự vài câu mới có hứng thú, nhưng nay thấy Băng cũng im lặng và lạnh lùng giống hệt sếp nên không dám lên tiếng nói gì. Đến nhà hàng Mộng Mơ, sau khi lái xe vào đúng nơi quy định, Phúc nhanh chóng mở cửa xe cho cho ông ta. Lần này, Băng tự động mở cửa xe ình, Phúc chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, Băng đã bước ra ngoài. Chỉnh lại mũ lưỡi trai trên trán, Băng vươn vai. Hành động của Băng hoàn toàn tự nhiên, Băng không quan tâm con mắt của thiên hạ. Băng và ông ta là một đôi tuy về hình thức và dáng vẻ bên ngoài là một đôi trời sinh, còn về phong cách ăn mặc phải nói là quá khập khiễng. Trong khi ông ta hào hoa và sang trọng trong bộ vét đắt tiền và được may một cách khéo léo và tinh thế. Băng lại phóng túng trong bộ quần áo bụi bụi của mình, quần Jean rách gối, áo phông màu xanh dương, áo khoác buộc ngang eo, mũ lưỡi trai đội trên đầu, tóc được thả tự do đang tung bay trong gió. Nhìn Băng cho người khác cảm giác đang nhìn một nữ thần hoang dã. Không cần chờ hai người kia, Băng ung dung bước vào trong. Nhà hàng Mộng Mơ gồm hai tầng, đây là một quán ăn chuyên phục vụ các món ăn của người Trung Quốc. Quán ăn được trang trí tao nhã, và sang trọng, bàn ghế sạch sẽ, khăn trải bàn toàn bộ đều mang một màu trắng tinh khiết. Bàn ghế ở đây đều được đan bằng mây. Băng quan sát phong cách phục vụ của nhân viên trong nhà hàng, nữ nhân viên mặc một bộ váy bó sát vào người màu hồng nhạt, nam áo sơ mi cộc tay, quần đen. Băng ấn tượng tròn mắt nhìn họ. Nhìn những cô nhân viên vừa bưng thức ăn, nước uống, vừa cười đùa với khách, khiến Băng cảm tưởng đang xem một đoạn ca kịch trong một vũ đoàn. Thở hắt ra một hơi, Băng chán nản không muốn ăn uống gì nữa mà muốn đi về nhà ngủ một giấc. _Ngồi xuống đi ! Ông ta bảo Băng. Băng kéo ghế ngồi xuống. Một nhân viên nữ đứng ở gần, thấy khách vội mỉm cười chào. _Chào quý khách ! Xin hỏi quý khách gọi gì ? Băng chống tay xuống bàn, mắt thờ ơ nhìn ông ta, Băng đang chờ ông ta lên tiếng. Ông ta bực mình nhìn Băng. Thấy cô vợ coi mình như không khí, ông ta càng nghĩ càng bực mình. Một tay vẫn chống cằm, một tay dở từng trang giấy in các món ăn. Băng mặc dù rất đói nhưng không có hứng thú ăn các món ăn Tàu. Băng thực sự ghét ăn ớt, hay món ăn nào mang mùi vị của ớt. Xem đi xem lại, Băng mới chọn được hai món ăn ình. Phúc nhịn cười suốt từ lúc Băng lái xe cho đến tận bây giờ nên khuôn mặt trông rất giống tiểu hài nhi đang ngồi trước đống lửa. Băng hừ một tiếng. _Anh muốn chết ? Phúc vội vua tay. _Đâu có ! Tôi đang rất yêu đời, tại sao tự dưng tôi lại muốn chết ? _Nếu muốn sống, hãy thôi cười lén sau lưng người khác đi. Mặt ông ta càng ngày càng lạnh. Băng không những coi ông ta chẳng ra gì, nô đùa, bá vai với hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, mà ngay cả lúc ngồi ăn cơm trước mắt ông ta cũng không để ông ta vào mắt, ông ta làm sao mà chịu đựng được. _Nói đủ chưa ? Ông ta lạnh nhạt hỏi cả hai. Phúc vội im bặt, không dám ngẩng mặt lên nhìn sếp, Phúc im lặng thưởng thức phần ăn của mình. Băng cũng không thèm nói thêm câu nào nữa. Vừa ăn được hai miếng, mũi Băng xun lại. Băng kêu khổ, mặc dù đã lựa chọn kĩ là thế nhưng cũng không thoát được hương vị ớt đang lan tỏa sức nóng trong cổ họng. Bưng ly nước lọc, Băng uống liền một ngụm. Băng nhất quyết không ăn nữa. Thấy Băng chỉ ngồi im mà không chịu động đũa, ông ta cau mày. _Sao cô không ăn nữa đi ? _Tôi không muốn ăn. _Tại sao ? Băng im lặng không đáp. Ông ta mất hết kiên nhẫn. _Tôi hỏi cô lần chót, vì sao cô không muốn ăn ? Băng căm tức nhìn ông ta. _Có phải ông muốn trả thù tôi đúng không ? Ông biết tôi không thể ăn được thức ăn cay nên ông mới đưa tôi đến đây ? Băng gần như sắp khóc. Băng nguyền rủa chính mình, tại sao khi ở bên cạnh ông ta, Băng không thể tỏ ra mạnh mẽ, mà luôn khóc lóc và buồn phiền ? Phải chăng ông ta là khắc tinh của Băng ? Ông ta buông đũa. _Tại sao cô không chịu nói ? _Tôi tưởng ông đã biết ? Băng hung hăng trả lời ông ta. _Cô muốn ăn gì ? _Không ăn gì cả. _Cả ngày hôm qua cô đã không ăn gì rồi. _Đó không phải là việc của ông. Ông ta lạnh lùng nhìn Băng, mắt ông ta vô cảm hệt như một lãnh nhân chuẩn bị giết người. Băng sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta nữa. Băng im lặng nhìn đĩa mỳ trước mặt, hai dòng nước mắt tủi hờn lăn dài trên má. Lại khóc ! Băng thở dài, Băng không biết tại sao lúc này mình lại cảm thấy cô đơn và buồn chán như thế. _Đi thôi ! Đứng lên, ông ta bảo Băng. Băng giật mình nhìn ông ta. Khi phát hiện ra, vì mình mà ông ta và Phúc phải bỏ dở ngang phần ăn của mình, Băng cảm thấy áy náy. _Ông không ăn nữa sao ? _Tôi đưa cô đến một quán khác. _Không cần. Mặc dù không thể tha thứ cho ông ta vì hành động lạnh lùng và tàn nhẫn của mình, nhưng Băng không phải là kẻ không biết điều. _Cô không đói ? _Có. _Tại sao lại nói là không cần ? _Lúc nữa tôi về ăn ở nhà. _Cô chắc chứ ? _Chắc. Băng hét to lên. Quá tức giận khi cứ phải nói chuyện với một kẻ lạnh lùng như ông ta, Băng đứng bật dậy. Đeo túi sách trên vai, Băng chuẩn bị rời đi. _Cô định đi đâu ?