Biết rằng nếu không để cho Băng đưa Hoa về nhà trọ, Băng sẽ đòi đi bằng được và lỗ tai của mình cũng không được yên, ông ta đành đồng ý cho phép Băng đi nhưng không phải để cho Băng cứ thế mà đi mà còn kèm theo một điều kiện. _Nếu cô đồng ý thu dọn hành lý và quay về đây ngay lập tức tôi sẽ để cho đưa bạn cô về, còn nếu không tôi sẽ nhờ Phúc đưa bạn cô về và tiện thể lấy luôn hành lý của cô đến đây. Thế nào, cô đồng ý chứ ? Băng nghiến chặt răng, mắt nhìn ông ta như muốn băm ông ta ra hàng trăm hàng nghìn mảnh. Sao trên đời này lại có một người độc tài, gia trường và lạnh lùng như ông ta ? Lần thứ hai, Băng lại phải ca thán, phải hỏi ông Trời tại sao lại sinh ra ông ta ? _Tôi phản đối, dù bây giờ tôi là vợ của ông, tôi cũng có quyền tự do, quyền muốn làm gì thì làm miễn là điều đó đúng đắn. Ông ta không coi thái độ hung hăng và tức giận của Băng vào đâu. _Cô nói đúng, tôi không phủ nhận quyền lợi của cô, nhưng cô cũng quên nghĩa vụ làm vợ của mình. Cô quên rằng, một khi đã lấy chồng, cô phải dọn về nhà chồng sống. Chẳng lẽ cô nghĩ rằng chỉ cần cô kí vào tờ giấy đăng kí kết hôn kia là xong à? Uống xong một ngụm cà phê, ông ta nói tiếp. _Nếu bạn cô bị bệnh, hay ốm yếu, tôi không ngăn cảm cô ở lại chăm sóc cho cô ấy, nhưng cô xem, bạn cô rất khỏe mạnh, chẳng qua bạn cô chỉ bị hơi choáng váng một chút, chỉ cần uống thuốc an thần rồi ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy sức khỏe của cô ấy lại khôi phục lại bình thường. Ông ta nói thêm. _Về đây sống với tôi, tôi không ngăn cản cô thường xuyên đến thăm bạn mình, nhưng sống với cô ấy thì tuyệt đối không. Băng mở miệng định cãi nhưng ông ta nói đúng và chặt chẽ quá nên Băng đành ngậm miệng lại. Ông ta đã dùng đến quyền làm chồng, quyền được kiểm soát cuộc sống của Băng ra để thị uy, để chứng tỏ cho Băng thấy dù Băng có nói gì, làm gì cũng vô hiệu. Mọi hành động của Băng đều do ông ta kiểm soát. Băng làm sao có thể cãi lý được với ông ta, nói đến quyền, ông ta cho phép về thăm Hoa, nói đến nghĩa vụ làm vợ, ông ta yêu cầu Băng về sống với ông ta là đúng. Trong cả hai thứ mà Băng đòi được hưởng và phải thực hiện, ông ta không hề nói sai thứ nào, Băng làm sao phản biện, làm sao tìm được khe hở để đối đáp lại với ông ta. Băng đã thua, thua hoàn toàn rồi. Ông ta dùng thái độ hòa hoãn để nói chuyện với Băng, dùng quyền làm chồng để phân tích cho Băng hiểu quyền và nghĩa vụ của Băng ở đâu. Xong rồi ! Bây giờ Băng chỉ còn biết ngoan ngoãn thực hiện đúng theo những gì mà ông ta nói. Xem ra bắt đầu từ hôm nay, Băng chính thức trở thành một cô vợ núp dưới bóng của ông ta. Bất lực, chán chường, phẫn nộ, Băng lôi Hoa đi. Trên môi ông ta nở một nụ cười thú vị, mắt ông ta nheo lại, đặt ly cà phê xuống bàn, ông ta bảo Phúc. _Đưa cô ấy và Hoa về nhà. Nhớ phải đưa bằng được cô ấy về cùng với hành lý của cô ấy. _Vâng, thưa anh. Phúc nhìn khuôn mặt bừng sáng, và nụ cười khó hiểu của ông ta mà mù mịt. Phúc không tài nào hiểu được lý do tại sao và mục đích khi ông ta đường đột muốn kết hôn với Băng. Chẳng phải từ xưa đến nay, sếp không muốn kết hôn ? Mặc dù có nhiều thắc mắc, có nhiều câu muốn hỏi sếp nhưng chỉ dám giữ ở trong lòng. Nếu chẳng may mà buột miệng nói ra, tuy rằng ông ta không giận, không quát nhưng lời nói lạnh lùng và ánh mắt sắc bén của ông ta cũng đủ khiến Phúc khiếp sợ và run rẩy. Ở ông ta luôn toát ra một khí chất và một phong thái khiến người đối diện không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta khi đứng nói chuyện cùng. Mặc dù ông ta chưa từng quát nạt ai, chưa từng chửu mắng hay đánh ai nhưng ai cũng sợ khi tiếp xúc với ông ta. Thấy Phúc vẫn còn đứng im một chỗ và đang suy nghĩ vấn đề gì đó. Ông ta cau mày. _Cậu không nghe tôi nói gì sao ? Phúc giật mình. _Vâng, em đi ngay. Phúc vội vã đi ra cổng. Băng và Hoa đang đứng chờ Phúc. Nếu không phải vì cánh cổng kia vẫn còn đóng, Băng đã lôi Hoa chạy thật nhanh ra đường đón một chiếc tắc xi, sau đó cả hai vọt về nhà trọ thu xếp hành lý rồi bỏ trốn khỏi thành phố này. Nhưng đáng tiếc, cánh cổng kia vẫn đóng kín, một mình Băng có thể chạy, có thể trèo qua, nhưng còn Hoa, Băng biết phải làm thế nào ? Đến cuối cùng, Băng vẫn phải cố kiềm chế hành động bồng bột và ngu ngốc của mình để bảo vệ cô bạn thân yếu đuối và hay khóc. Mở cửa xe ô tô, Phúc lịch sự mời. _Mời hai cô lên xe. Băng vẫn còn tức giận nên hầm hầm bước lên xe. Hoa rụt rè bước lên theo. Phúc cố nhịn cười, nhìn khuôn mặt hầm hầm tức giận, nhìn ánh mắt chứa toàn phẫn nộ của Băng, Phúc phải cố gắng lắm mới không cười to lên, nếu không Phúc đã ôm lấy bụng rồi cười thật xả láng rồi. Vì cố nhịn cười nên khuôn mặt Phúc trông rất hoạt kê. Mặc dù có đôi lúc cũng bị ảnh hưởng tính cách lạnh lùng và bình thản coi như không có gì của ông ta nhưng về cơ bản Phúc vẫn là con người dễ chịu và hay cười, nhất là đối với người gần gũi và thân quen, Phúc lại càng hay cười. Đây là một tính cách rất đặc biệt của Phúc, chỉ có ai tiếp xúc lâu và hay nói chuyện với Phúc mới phát hiện ra, còn nếu không lại tưởng Phúc là một lãnh nhân giống như ông ta. Băng đang bực mình, thấy Phúc che miệng cười thầm, không chịu đựng được, Băng trút hết lên đầu Phúc. _Anh cười đã chưa ? Nếu cười xong rồi, phiền anh lái xe đi dùm. Phúc khụt khịt mũi, ho khan hai tiếng, Phúc khởi động xe. Lùi xe, chờ bà giúp việc mở cổng, Phúc lái xe đi. Thật ra đây là một cổng tự động chỉ cần bấm nút là cánh cổng sẽ tự động mở nhưng ông ta lại không thích làm thế trước mặt Băng, mà lại thích bắt bà giúp việc đích thân ra mở cổng cho ba người. Ông ta định làm khó Băng, ông ta muốn nói cho Băng biết đi đâu mà không được phép của ông ta thì Băng đừng hòng mà rời khỏi nhà. Trên đường đi, Băng bóp chán, chân co lên ghế, kiểu ngồi của Băng giống hệt Tôn ngộ không. Bất quá, Tôn ngộ không biết 72 phép biến hóa, còn Băng chỉ biết vài chiêu mèo cào. Hoa khóc sụt sịt từ nãy đến giờ. Đang đau đầu, cộng thêm cục tức bị dồn từ sáng đến giờ, nghe cô bạn thân khóc ai oán bên cạnh. Băng nổi khùng. _Cậu có thể im lặng một chút được không ? Mình đang đau đầu, mình không chịu đựng được tiếng khóc bi thương của cậu thêm một lúc nào nữa đâu. Băng vừa mới dứt lời, cô bạn thân chẳng những không nín khóc mà còn khóc càng lúc càng to. Bịt chặt hai tai lại, Băng hét. _Có ai khổ như con không hả Trời ? Trong khi hai cô gái, một cô khóc, một cô hét, Phúc lúc đầu sững sờ, mắt mở to nhìn cả hai qua gương xe, nhưng ngay sau đó Phúc lại cười thật to. Đúng là chuyện bi hài xưa nay hiếm có. Ở đây có đủ cả hỉ, nộ, và ái. Người quát cứ quát, người khóc cứ khóc, còn người cười cứ cười, không hiểu họ đang diễn vở kịch gì mà loạn xì ngầu cả lên. Cũng may ở trong xe cách âm tốt, lại cộng thêm kính đen lên người đi ngoài đường không nhìn và nghe thấy được gì nếu không họ lại tưởng chiếc xe này đang chở ba kẻ tâm thần. Trên suốt đoạn đường đến nhà trọ, cả ba vẫn không ngừng hét, không ngừng khóc và không ngừng cười, họ không ai chịu nhường ai. Họ đúng là hết thuốc chữa rồi. Ông ta vì sợ Băng tìm cách bỏ trốn nên mới dặn dò Phúc và hai vệ sĩ đặc biệt chú ý đến nhất cử nhất động của Băng. Xem ra ông ta rất hiểu tính cách của Băng. Hiểu rằng Băng không phải là một cô gái không dễ bị khuất phục. Có thể Băng chấp nhận làm mọi thứ vì Hoa, nhưng chỉ cần Hoa được tự do, Băng sẽ không ngại ngần gì mà đưa Hoa đi trốn cùng với mình. Nhưng đáng tiếc, kế hoạch của Băng không thể thực hiện được vì ông ta đã đoán trước được hết mọi thứ. Bây giờ Băng chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời ông ta về nhà trọ xếp hành lý, sau đó leo lên xe về nhà ông ta. Về đến nhà trọ, Phúc không an phận chờ Băng dưới xe mà cùng với hai vệ sĩ dẫn cả hai lên tận căn phòng trọ rộng hơn mười mét vuông. Tuy đây không phải là một căn phòng rộng dãi và sang trọng nhưng sạch sẽ và thoáng mát. Căn phòng này là do một người bà con họ hàng xa của Hoa để lại cho cả hai thuê. Vì là của người quen nên tiền thuê nhà không mất bao nhiêu, cả hai chỉ lo tiền sinh hoạt và tiền đóng học phí. Do Băng là một cô gái lanh lợi, hoạt bát và thông minh nên kiếm việc làm cũng không khó lắm. Gia đình của Hoa thuộc diện khá giả, nên về cơ bản Hoa không phải lo tiền sinh hoạt và tiền đóng học phí nhưng vì muốn đi theo Băng, nên Hoa cũng tập tành đi làm thêm và kiếm thêm thu nhập ình, tuy không nhiều nhưng Hoa rất vui. Nay tự nhiên không còn được sống với người bạn thân, người chị em tốt của mình, Hoa khóc rấm rứt mãi. Hoa lo sợ, hốt hoảng, cảm thấy hụt hẫng và cô đơn. Hoa cảm tưởng mình như vừa đánh mất đi một viên ngọc quý. Hoa thực lòng không muốn xa Băng, không muốn từ nay phải sống thủi thủi trong căn phòng thuê rộng hơn chục mét vuông này. Hoa phải làm gì để quay trở về cuộc vui vẻ, tuy nghèo hèn nhưng lúc nào cũng đầm ấm, hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười đây ? Hoa khóc, khóc như mưa, khóc như chưa bao giờ được khóc. Hoa khóc nhiều quá nên mắt đỏ hoe, mặt nhợt nhạt thiếu sức sống. Thấy Hoa khóc, mặc dù nhủ lòng là sẽ không khóc, mà phải mạnh mẽ động viên, an ủi và xoa dịu nỗi đau trong lòng Hoa, nhưng Băng không làm được. Cuối cùng từng giọt nước mắt lăn dài trên má Băng. Băng ôm chầm lấy Hoa, Băng nói qua làn nước mắt. _Cậu…cậu đừng buồn, đừng lo lắng gì cả. Mình sẽ về thăm cậu hàng ngày. Chẳng phải chúng ta có điện thoại liên lạc là gì, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể gọi điện và nhắn tin ình. Hoa nói không nên lời.