“Này!”. … “Này, tôi đang gọi cô đấy!”. “Anh đang gọi tôi sao, thế mà tôi lại tưởng anh đang gọi ai chứ”. “OK! Dora, tôi đang gọi cô đấy”. “Vậy, anh gọi tôi có chuyện gì ?” Christ bối rối đứng trước Dora, anh đã thực hiện một nhiệm vụ gần như không tưởng, gặp cô. Vì để gặp được Dora không phải chuyện dễ. Christ thầm nghĩ. Cô đã không muốn gặp anh, cô tránh mặt anh. Và cô thành công hoàn toàn. Christ gần như không thấy mặt cô ở nhà suốt một tháng sau cái đêm đáng nhớ đó. Lúc anh ở nhà thì cô không có. Còn anh vừa đi khỏi thì cô lại về ngay. Nếu anh quay lại thì cô biệt tăm. Anh không biết nhà mình có cái hầm trú ẩn nào không nữa, chứ nếu không sao cô có thể thoắt ẩn thoắt hiện đến vậy. Christ hoàn toàn không có cơ hội tìm gặp Dora theo cách thông thường. Anh gọi về nhà nói hôm nay mình làm việc suốt đêm ở công ty và ngủ tại nhà riêng, không phiền ba mẹ và Dora chờ bữa tối. Đúng như anh nghĩ, lúc anh bước vào nhà ăn thì Dora đang nói cười vui vẻ với cha mẹ mình. Trông khuôn mặt ngỡ ngàng của cô lúc đó thật tức cười, Christ hồi tưởng. Cô ăn cấp tốc bữa ăn của mình để phi thân về phòng, nhưng đâu có dễ. Một khi Christ đã quyết thì có khó khăn cách mấy anh cũng làm cho bằng được. Chuyện kết thúc bằng việc anh đứng cùng với cô ngay trong vườn lúc này đây. Cô né tránh ánh mắt anh, và dáng vẻ cô lúc này trông như thể cô sẵn sàng chạy đi nếu như anh sơ ý liếc nhìn chỗ khác. “Cô đang né tránh tôi?” “Không. Điều gì làm cho anh nghĩ như vậy”. Giọng cô gay gắt nhưng Christ vẫn có thể nhận thấy cái giật mình khẽ trước khi cô nói. “Cô không chối được đâu! Cô đang né tránh tôi đúng không?”. “Nếu anh cứ nhất quyết như thế thì anh còn cần tôi trả lời làm gì. Ôm lấy nhận định của anh mà đi ngủ đi. Cần gì phải báo cáo nó với tôi. Tôi không có chuyện gì muốn nói với anh cả. Tôi về phòng đây!” Nói xong một hơi dài, Dora sải bước về phía nhà một cách dứt khoát. Nhưng cánh tay Christ từ đâu đã chặn ngang trước cô, ôm lấy eo cô và lôi cô lại. Dora sững người, rồi ngay lập tức thoát khỏi cái vòng tay ấy. Quá nguy hiểm. Đầu Dora vang lên tiếng chuông báo động. Cô không hề biết trong đầu Christ cũng vang lên tiếng chuông y hệt. Anh phải liên tục nhắc nhở bản thân mình về việc kìm chế cảm xúc của bản thân. Anh không thể mắc sai lầm một lần nữa. Một lần là đã quá đủ. Anh đang quyết tâm lột bỏ cái mặt nạ của cô, vì thế anh cần hành động theo chiến thuật. Chuyện này không phải là một trò giải trí thông thường của anh nữa, mà đã biến thành một trò chơi mạo hiểm để giải cứu trái tim anh. Anh cần phải tấn công để cô bộc lộ suy nghĩ của mình. “Anh còn muốn nói gì nữa?”. “Cô không thể nói chuyện với tôi một cách bình thường sao? Cô nói như thể tôi là tên lừa đảo đáng khinh vậy”. “Thì anh đúng là vậy mà”. Dora thì thầm. “Hả? Cô nói gì? Tôi nghe không rõ”. Christ thắc mắc. “Không có gì. OK. Thưa anh, anh còn muốn nói gì với tôi nữa ạ? Vậy đã lịch sự chưa?”. “Cô đang chọc tức tôi đấy à?” “Suy diễn của anh thôi”. “Tôi đang có chuyện muốn nói với cô”. “Có gì thì anh cứ nói. Cần gì phải rào trước đón sau thế?”. “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc đấy”. Christ nói rành mạch “OK. Tôi nghiêm túc đây”. Dora nói, rồi đứng thẳng lưng và cằm hếch lên. À, tư thế của một nữ giám đốc đang sắp đi kí hợp đồng đây mà. Thế này thì quá nghiêm túc rồi. Cô lại đang giễu anh. Christ nghĩ. Nhưng anh mặc kệ. “Tôi định là trong thời gian tới sẽ đưa cô tới nhiều bữa tiệc để làm quen những người trong giới kinh doanh New York. Nếu như cô làm con dâu nhà Halver thì ít nhất cô cũng phải tạo được tiếng tốt trong giới thượng lưu và kinh doanh ở đây”. “Vậy là tôi phải đi đến những bữa tiệc?”. Dora nhướng mày hỏi, mắt cô đong đầy vẻ nghi ngờ. “Đúng thế”. “Với ai?”. “Tôi, tất nhiên”. “Thế tôi đi một mình được không?”. “Cô đi một mình được à?” “Tại sao không? Tôi vẫn thường tự mình làm mọi việc đó thôi. Đến một bữa tiệc, làm quen với một vài người tốt. Thế là họ giới thiệu mình với những người khác thôi”. Dora nói, rõ ràng là cô rất tự tin về khả năng tự xoay xở của bản thân. Christ nghĩ. Chuyện đó chỉ dễ dàng ở những buổi tiệc bình thường thôi. Giới thượng lưu không nói chuyện với những người họ không quen biết, hay những người mà họ không biết có địa vị gì trong xã hội. Cô đến một bữa tiệc lớn, cô không quen biết ai cả, và cô đi một mình, không khác gì một cô phục vụ bàn quên mặc đồng phục mà đi mặc váy dạ hội cả. Nhưng Christ cảm thấy chột dạ khi nghĩ đến phản ứng của cô lúc nghe những điều đó. Cô rất tự tin và Christ hoàn toàn không muốn ném cái sự thật chết tiệt này vào cô một cách phũ phàng. Anh thích cách cô tự thể hiện mình. Anh yêu cái vẻ tự tin cứng rắn mà cô dựng lên xung quanh. Cô như một con nhím sẵn sàng xù lông nếu ai đó muốn lại gần. Đúng thế, không ai có thể làm cô xiêu lòng cả, không ai, chỉ có anh, chỉ anh mới có thể phá bỏ cái vỏ bọc đó của cô mà thôi, chỉ mình anh thôi. “Nhưng cô phải đi với tôi. Đó là nguyên tắc. Những cô gái trẻ thường có người hộ tống đi cùng”. “Anh nói cứ như thời Trung cổ ấy. Những quí cô mới ra mắt trong hội mùa đầu tiên phải đi kèm với người giám sát, nếu không muốn lọt vào tay những kẻ bất lương”. Dora nhại giọng làm Christ không khỏi bật cười. “Nói hay đấy”. “Nhưng hình như tôi hơi khác một chút thì phải. Người ta thì cần người hộ tống để tránh những kẻ bất lương. Còn người hộ tống của tôi thì lại là kẻ bất lương thì phải?”. “Không đến nỗi như vậy đâu”. “OK! Tôi phải đi đến dự tiệc để quen thêm vài doanh nhân thượng lưu. Vụ này coi như xong, tôi chấp nhận. Còn đi cùng anh? Tôi đi với bác Lolita được không? Bác ấy chắc phải quen nhiều người trong giới của các anh rồi”. “Giới thượng lưu”. Christ chỉnh. “Không phải giới của tôi”. “Anh không thích bọn họ à?” “Không thích cũng phải chịu thôi, điều kiện bắt buộc mà, tôi chẳng thích thái độ của bọn họ chút nào”. “Lâu lâu mới thấy anh cùng ý kiến với tôi đấy. Nhưng… tôi sẽ đi với bác Lolita. OK?” “Chuyện này thì… không được!”. Christ cắn răng rên thầm trong bụng, anh chỉ còn cách là hi sinh tiểu tiết vì đại nghiệp thôi. “Mẹ tôi trong thời gian qua đã đến quá nhiều những bữa tiệc như thế rồi. Tuy bà không nói nhưng tôi biết bà rất mệt mỏi. Tôi muốn mẹ tôi nghỉ ngơi, tận hưởng cuộc sống của riêng mình. Cô không nghĩ vậy sao?” Christ đúng là cao thủ. Anh đánh trúng ngay tâm lí của Dora. Nếu bà Lolita bận việc này việc nọ thì cô còn tìm cớ thoái thác được. Nhưng chuyện này lại liên quan đến sức khỏe và cuộc sống của người cô yêu thương. “Được thôi. Tôi không phiền bà Lolita được. Vậy thì xin làm phiền anh”. “Rất vui vì được cô làm phiền”. Christ cười toe toét, bước đầu thành công dễ dàng hơn mong đợi. Anh không thấy Dora quay mặt đi khi thấy anh cười. Lòng dạ cô đang rối bời. Nỗ lực né tránh anh lâu nay của cô giờ đã tan thành mây khói. Cô không còn lựa chọn nào khác. Tiếp xúc và gặp gỡ anh sẽ khiến cho trái tim cô không còn nghe lời của cô nữa. Thậm chí cô còn không dám nhìn anh cười. Cô sợ nụ cười đó sẽ phá tan lớp áo giáp mà cô đã kết bấy lâu. Những người như Christ sẽ không bao giờ thật sự yêu ai, họ đã có quá nhiều kiểu tình yêu để trải nghiệm nên không cần thiết phải chọn lựa một trong số đó để tự ràng buộc chính mình. Thế nên, tốt nhất là cô nên tránh ngay từ đầu. Và nếu chiêu giữ khoảng cách của cô không dùng được nữa thì đành dùng chiêu khác vậy. Mặt lạnh. Được. Cô sẽ dùng cách này. Đối xử với anh như một người không quen biết. Dửng dưng và vô tâm, cách đó sẽ làm anh chán ghét và rời xa cô. Dora thầm tính. Để anh rời xa cô là cách tốt nhất. Lúc đó tim cô sẽ không bị tổn thương nữa. Nhưng… nhưng cô không biết cô có thể làm vậy được trong bao lâu. Vì nghĩ đến việc sẽ không được ở bên anh làm bụng cô thắt lại. “Vậy tám giờ ngày mai nhé”. Tiếng Christ như từ đâu vọng đến. Cô mải đắm chìm trong những suy nghĩ riêng mà không chú ý đến anh. “Này! Cô nghe rõ rồi chứ, Dora? Dora…! Dora!”. Dora giật mình, xấu hổ quá! “Cô đang nghĩ gì vậy?” “Tôi…… à… không có gì…, chỉ suy nghĩ về việc sẽ mặc gì đến những bữa tiệc đó thôi”. “Thật sao?” Christ nhướng mày tỏ vẻ nghi ngờ. Dora suy nghĩ chuyện gì cũng được, nhưng cô trầm ngâm lâu như thế về vấn đề ăn mặc thì đúng là có vấn đề gì rồi. Theo lời mẹ nói thì Dora chưa bao giờ tốn quá hai phút để quyết định mặc bộ trang phục nào. Và hiển nhiên vẻ đăm chiêu kia không phải vì trang phục. Christ ngờ rằng cô cũng đang lên kế hoạch tác chiến để chống lại anh. Được thôi! Anh không mong cô dễ dàng chấp thuận. Thậm chí anh còn mong cô kháng cự nữa kìa. Thế mới đúng là Dora, con nhím xù lông dễ thương của anh chứ. “Tôi nói thật mà”. “Mà cô có nghe những gì tôi nói nãy giờ không? Mai. Tám giờ. Biệt thự nhà Angelo. Được chứ?” “OK”. “Vậy thì tốt”. “Tôi đi được chưa?” “Ừ…, ngủ sớm đi nhé!” “Vậy, chúc ngủ ngon”. Dora nói rồi quay lưng rảo bước nhanh nhất có thể. Tuy biết trước cô sẽ hành động như vậy nhưng Christ không khỏi cảm thấy đau trong lồng ngực vì sự vô tâm của cô. Tại sao cô không nhìn thấy những nỗ lực của anh chứ? “Sao em lại ghét tôi đến thế?” Christ thì thầm. Anh nghi ngờ cô che giấu tình cảm thật mình, nhưng anh cũng nghi ngờ những phán đoán của bản thân. Chết tiệt thật, cảm giác bất an này đang hành hạ anh, gặm nhấm sự kiên nhẫn của anh trong khi sự lo lắng đang dần nhấn chìm anh. Trời ngày một trong hơn, trong đêm tối tĩnh mịch, những âm thanh trầm đục phát ra từ một thân cây già cỗi, gấp gáp và nóng nảy như oà vỡ cả không gian, như tiếng lòng của một ai đó.