Định mệnh – our destiny
Chương 26
Im lặng.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Một phút trôi qua.
Vẫn im lặng.
Hơi thở của Dora trở nên gấp gáp hơn, máu chạy trong huyết mạch cô với một tốc độ kinh khủng như muốn vỡ tung ra, nguời cô như có lửa đốt. Christ quay đầu sang một bên nhìn cô, mũi anh chạm vào má cô. Ngay lập tức, anh rút tay về và bước lùi ra sau. Dora không nghe thấy hơi thở anh cũng nhanh dần lên.
“Cô vẽ đẹp thật. Nhưng sao cô không vẽ khuôn mặt tôi?”
Anh hỏi sau vài phút trấn tĩnh. Dora bây giờ cũng đã lấy lại được tinh thần. Cô nói, nhưng vẫn có chút ngượng nghịu.
“Đề tài là vẽ cơ thể người. Đâu phải kí họa chân dung”.
“Vậy sao?”.
Một khoảng im lặng tiếp theo.
Ngột ngạt.
Còn hơn cả ban nãy.
Tình thế bây giờ thật đáng ngờ cho những ai tình cờ bước vào phòng. Christ thì đang cởi trần, ánh mắt anh như muốn thiêu đốt Dora, còn cô thì quay lưng lại phía anh nhưng khuôn mặt cô bừng đỏ.
Không ai nói gì.
Không ai cử động.
Tiếng rì rì của máy điều hoà bây giờ dường như quá lớn.
Christ vẫn không cử động. Vẫn không quay lại nhìn anh, Dora lấy lại bình tĩnh nói:
“Tôi nghĩ bây giờ anh có thể về phòng rồi”.
Christ giật mình, rồi anh sải từng bước dài đứng trước mặt Dora. Chiều cao của anh vượt qua cả cô, làm Dora cảm thấy bị lấn át. Anh vẫn không hướng sự chú ý vào thứ gì khác ngoài cô. Môi anh hé mở, anh định nói câu gì đó. Nhưng anh chợt ngưng bặt. Lưỡng lự, rồi sau một cái lắc đầu, anh nói chậm rãi.
“Nói tôi nghe, Dora. Tại sao cô không nhờ tôi làm mẫu? Tại sao cô lại phải nhờ tới một người mà cô không biết rõ như thế?”
“Tôi….. tôi……”
Cô ấp úng, cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho câu hỏi bất ngờ này. Nói cho anh ta nghe sự thật ư? Rằng cô sợ nhìn thấy anh, cô sợ thấy vẻ quyến rũ của anh, cô sợ mình sẽ yêu anh mất. Cô sợ không biết anh có dành tình cảm cho cô không? Cô làm sao có thể nói điều đó chứ. Không bao giờ.
“Tôi nghĩ tôi có thể tin tưởng bạn bè mình”.
“Cô tin bạn bè hơn người thân ư? Thậm chí tin hơn cả chồng chưa cưới của cô à?” Anh lại tiếp tục hỏi.
“Tôi tin bạn mình. Chuyện đó có gì sai sao?”
“Cô chưa vào vấn đề chính. Tại sao cô không nhờ tôi?” Anh nhấn mạnh từng từ.
“Tôi…… tôi chỉ là không thích, thế thôi” cô cứng giọng.
“Tại sao cô lại không thích?”
“Anh hỏi nhiều quá! Tôi tin tưởng bạn bè thì có gì sai chứ?”.
“Cô thấy tên ‘bạn yêu quí’ của cô đã làm gì chưa?”. Anh chỉ ra.
“Tôi tất nhiên là biết rồi. Đừng có giở cái giọng như thế!”. Dora bắt đầu thấy cơn giận át cả sự xấu hổ.
“Thế cô còn tin tưởng bạn bè hơn người thân không?”. Anh hạch sách.
“Đừng có gộp chung tất cả bạn của tôi thành một chứ. Đâu phải ai cũng như vậy đâu”.
“Lần sau, cô đi đâu một mình hoặc đến nhà bạn đều phải thông báo trước cho tôi hoặc có tôi đi cùng. Đặc biệt là đến nhà đàn ông”.
“Tại sao tôi phải báo với anh? Tôi có phải là con nít đâu mà đi đâu cũng phải xin phép”.
“Nhưng cô là vợ chưa cưới của tôi. Cô làm gì cũng phải có sự cho phép của tôi”.
“Từ khi nào nhà này có chế độ phân biệt nam nữ thế hả?”.
“Từ khi cô đến nhà gã bạn trai của cô một mình đấy”.
Cuộc nói chuyện vốn nhỏ nhẹ bây giờ đã trở thành một cuộc cãi lộn thật sự.
Rất to tiếng.
“Đó không phải là bạn trai tôi”.
“Gì cũng được, nhưng đến nhà ai cũng vậy thôi. Đến nhà con trai một mình là cực kì nguy hiểm”.
“Chẳng có gì nguy hiểm cả. Ở Việt Nam thì khác”.
“Tôi không biết ở Việt Nam như thế nào. Có vẻ mấy thằng con trai ở đó giỏi kiềm chế nhỉ. Nhưng ở đây thì không như vậy đâu”.
“Tôi không có nhiệm vụ phải nghe lời anh. Anh nói không đúng gì hết”.
“Tôi chỉ nói sự thật thôi”.
“Vậy thì anh hãy chứng minh những gì anh nói đi. Rằng ở một mình với con trai dễ gặp nguy hiểm”. Dora giận dữ quát lên.
“Vừa rồi không phải đã chứng minh tất cả sao? Cô còn muốn tôi chứng minh à?”
“Tốt. Cô muốn chứng minh. Tôi sẽ cho cô thấy. Rất đơn giản!”.
Rồi Christ lập tức tiến về phía cô, dùng cả hai tay xốc cô lên với một sức mạnh kinh hồn, anh nhấc bổng cô lên và bước về phía giường. Anh quăng cô xuống giường một cách thô bạo.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
34 chương
263 chương
343 chương
107 chương
48 chương
45 chương