“ Ư….m….. ” Thời điểm Tuyết Dung tỉnh lại đã là chuyện của ba tiếng sau. Bản thân cô đều bị trói chặt cả tay chân. Cô nhìn xung quanh chỉ thấy Tuyết Nhi đang trong tình trạng cũng giống như mình, bị trói dựa vào cột. Cả hai cô cháu hiện giờ đang bị nhốt trong một nhà kho, nhưng cô không biết rốt cuộc đây là nơi nào. “ Cô ơi, cô không sao chứ??? ” Tuyết Nhi quan tâm hỏi. “ Cô không sao, con không sao chứ??? ” Tuyết Dung mỉm cười trấn an, sau đó hỏi lại Tuyết Nhi. “ Con không sao. Cô ơi, cô yên tâm đi. Ba con là cảnh sát, rất nhanh thôi ba sẽ tìm thấy chúng ta mà. ” Tuyết Nhi cười tươi, tự hào nói. Mỗi khi nhắc đến ba mình, cô bé chưa bao giờ tỏ vẻ không vui. Dù ba là cảnh sát, thường xuyên vắng nhà, không ở bên cạnh chăm sóc cô bé. Hầu hết thời gian đều là cô giúp việc trong nhà, hay hàng xóm trông nom cô bé. Thế nhưng cô bé hiểu rất hiểu chuyện. Ba sở dĩ như vậy là vì ba phải đi bắt kẻ xấu, bảo vệ mọi người. Cho nên cô bé chưa từng trách ba mình, ngược lại còn thấy rất tự hào khi có một người ba như thế. “ Ân, đúng vậy, rồi ba con sẽ nhanh chóng tìm thấy chúng ta thôi. ” Tuyết Dung nhìn thấy vẻ mặt đầy tự tin của Tuyết Nhi cũng gật đầu phụ họa, không muốn để cô bé thất vọng. Dù trong lòng cô cũng không biết rõ, liệu cảnh sát có tìm được họ hay không nữa??? Hai người đang trò chuyện thì đột nhiên trong bóng đêm vang lên một giọng nói trầm tính của nam nhân. “ Yên tâm, không cần ba của cô bé tìm đến đây đâu. Chỉ cần sau khi chúng tôi lấy được thứ chúng tôi muốn, chúng tôi sẽ tự động thả hai người ra thôi. Trong khoảng thời gian này, làm phiền cả hai hợp tác và chịu khó ở lại đây làm khách vậy. ” “ Anh là ai??? Tại sao lại bắt chúng tôi??? ” Tuyết Dung lên tiếng hỏi. “ Việc này cô không cần biết. Chỉ cần cả hai ngoan ngoãn ở lại đây, không làm điều gì ngu xuẩn, thì tôi đảm bảo hai người sẽ không sao. Nhưng nếu như hai người có bất kỳ hành động ngu xuẩn nào, thì đừng trách tôi. ” Giọng nam nhân kia hàm chứa nguy hiểm, lời lẽ cảnh cáo, xen lẫn lạnh lùng lại vang lên lần nữa. Nhưng Tuyết Dung thì lại không hề nhìn thấy mặt người đó. Sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân, nên cô tin chắc là người đàn ông đó đã rời đi. Tuyết Dung bây giờ cũng không biết làm gì hơn, nên cô dùng sức nhích lại gần Tuyết Nhi. Hai cô cháu dựa vào nhau mà chờ, chỉ hy vọng sẽ có người nhanh chóng tìm được họ. Hôm nay, trường tiểu học Hồng Quang mang bầu không khí khác hẳn mọi ngày. Giờ này mọi hôm, tất cả mọi người đều đã ra về, nhiều nhất chỉ có hai bảo vệ ở lại. Nhưng hôm nay, trước cổng trường lại tập trung rất nhiều cảnh sát. Vả lại, tất cả giáo viên nhà trường đều phải ở lại, không một ai trở về nhà, nguyên nhân ư??? Ba giờ trước, một học sinh và một cô gái, đã bị bắt cóc ngay trước cổng trường. Và nhân chứng trong vụ này lại là giáo viên chủ nhiệm của em học sinh đã bị bắt cóc. “ Cô Tần, cô có còn nhớ đặc điểm của chiếc xe đã bắt Tuyết Nhi và cô Tưởng đi không??? ” Ngồi đối diện Tần Lệ Nhi giờ phút này là một nam cảnh sát. Dáng người cao ráo, bề ngoài xuất sắc đến khó tin. Con ngươi đen thâm thúy, cái mũi cao thẳng, bạc môi khêu gợi, toàn thân đều tản ra suất khí mười phần nam tính mị lực. Thế nhưng lại có đôi chút lạnh lùng khiến cho người khác không dám đến gần. Người này không ai khác chính là An Tuấn Hạo, ba của cô bé bị bắt cóc An Tuyết Nhi, và cũng là đội trưởng đội trọng án. “ Tôi không nhớ rõ biển số xe. Tôi chỉ nhớ đó là một chiếc xe khách mười sáu chỗ. Họ xuất hiện rất bất ngờ, sau đó có hai người đàn ông từ trên xe bước xuống. Một người thì bắt Tuyết Nhi, mạnh mẽ kéo con bé lên xe. Lúc đó, bạn của tôi muốn ngăn cản, nhưng lại bị người đàn ông còn lại đánh bất tỉnh. Sau đó, hai người đàn ông đó đưa hai người họ lên xe chạy đi. Lúc tôi chạy tới bên đường thì chiếc xe đã mất dạng rồi. ” Tần Lệ Nhi cố gắng lấy bình tĩnh, kể lại những gì mình nhớ được. “ Lệ Nhi!!! ” Lúc này thì bên ngoài lại vang lên một giọng nữ đầy lo lắng. “ Tịnh Hà!!! ” Lệ Nhi nhìn thấy người mới tới thì cảm giác sợ hãi trong lòng giảm đi phần nào. “ Rốt cuộc có chuyện gì??? Tại sao đột nhiên Tuyết Dung lại bị bắt cóc chứ??? ” Tịnh Hà ngạc nhiên hỏi. “ Cô Tần, đây là??? ” An Tuấn Hạo đưa mắt hỏi Lệ Nhi. “ Cô ấy là Lăng Tịnh Hà, là bạn thân của tôi và Tuyết Dung. Hiện giờ ba người chúng tôi đang sống cùng nhau. ” Lệ Nhi nhẹ giọng giải thích. “ Cô Lăng, thành thật xin lỗi. Lần này, sở dĩ cô Tưởng bị bắt đi, hoàn toàn là vì muốn cứu con tôi. Cô yên tâm. Tôi nhất định sẽ nhanh chóng đưa hai người bọn họ về mà không tổn hại một sợi tóc nào. ”An Tuấn Hạo giọng nói đầy khẳng định. “ Tôi đâu có lo. Anh cứ yên tâm, chỉ cần có Tuyết Dung bên cạnh, con gái anh sẽ không sao đâu. ” Tịnh Hà cười nhẹ nói. “ Ý của cô là sao??? ” Trương Thế Sơn đứng bên cạnh An Tuấn Hạo, nhịn không được thắc mắc. “ Thật ra đây không phải lần đầu Tuyết Dung bị bắt cóc. Đối với chuyện này, cô ấy rất có kinh nghiệm. Tính ra từ trước đến giờ, không biết đã bao nhiêu lần rồi. Nếu tôi nhớ không lầm, thì có năm cô ấy còn bị bắt đến năm lần. ” Tịnh Hà ngượng ngùng giải thích. ‘Đúng là không ai như cô bạn Tuyết Dung thân yêu của cô. Kinh nghiệm gì không có, lại có kinh nghiệm bị bắt cóc. Đúng là ngược đời mà.’ “ Hả???!!! ” Trương Thế Sơn há hốc miệng, ngạc nhiên. “ Cô Tần, cô có thể nói rõ hơn về người bạn này của cô được không??? ” An Tuấn Hạo đột nhiên nảy sinh hứng thú đối với người bị bắt cùng với con gái của mình, nên quay sang hỏi Lệ Nhi. “ Thật ra chuyện này cũng không hẳn là do Tuyết Dung. Nguyên nhân chủ yếu là do mẹ của cô ấy. Tất cả những người bắc cóc cô ấy, chỉ có hai loại người, một là vì tiền, hai là kẻ đó là fan cuồng của mẹ cô ấy mà thôi. ” Lệ Nhi e ngại giải thích. “ Fan cuồng??? Ý cô là mẹ của cô Tưởng đó là người của công chúng sao??? ” Diệp Thiên Doanh, một nữ đồng nghiệp trong đội trọng án thắc mắc. “ Ân, đúng vậy. Nhưng mà tôi nghĩ mọi người ở đây cũng biết về bà ấy đó. ” Lệ Nhi cười gật đầu. “ Là ai thế??? ” Diệp Thiên Doanh là người đam mê nghệ thuật, nên rất tò mò. “ Bà ấy chính là nữ diễn viên, ca sĩ, MC xinh đẹp, nổi tiếng Tưởng Hải Nguyệt. ” Lệ Nhi có chút hâm mộ khi nói về mẹ của Tuyết Dung. Bởi vì bà Tưởng chính là thần tượng từ lúc bé đến giờ của cô. Nhớ lúc đầu khi cô quen biết Tuyết Dung, và biết được thì ra cô bạn thân này của mình, lại là con gái của thần tượng mình. Cô đã sung sướng biết bao nhiêu. “ Tưởng Hải Nguyệt!!!! Cô nói nữ diễn viên trong loạt phim ‘Mẹ là thiên sứ của con’ à??? ” Diệp Thiên Doanh mở to đôi mắt, mong chờ đáp án từ Lệ Nhi. Vì Tưởng Hải Nguyệt cũng là thần tượng của cô. “ Không sai, chính là bà ấy. ” Tịnh Hà lên tiếng khẳng định. “ OMGGGGGG!!!!!!!!!! Thưa sếp, sếp có bất kỳ nhiệm vụ gì cứ giao cho tôi. Tôi nhất định sẽ cố hết sức hoàn thành. Tên khốn này dám bắt cóc con gái của thần tượng tôi. Lần này, tôi nhất định sẽ cho hắn một trận nhớ đời. ” Diệp Thiên Doanh sau khi xác nhận thân phận của Tuyết Dung, đột nhiên trở nên vô cùng hăng hái. Như thể là cô có thể ngay lập tức đi vào bom mìn, lửa dạn, tuyệt không hề chối từ. “ Sếp, tính luôn phần của bọn tôi. ” Những thành viên còn lại trong đội, cũng đột nhiên hưởng ứng theo, bao gồm cả Trương Thế Sơn. “ Mọi người……không lẽ mọi người đều là fan của Tưởng Hải Nguyệt sao??? ” An Tuấn Hạo tò mò hỏi. Đích thật về mặt nghệ thuật này, anh là kẻ gần như chẳng biết gì. “ Đương nhiên rồi!!!!!!!!!!!! ” Tất cả mọi người đều đồng thanh trả lời. Điều này khiến cho Tịnh hà, Lệ Nhi, cùng An Tuấn Hạo, cuối cùng cũng lĩnh ngộ được cái gì là sức mạnh của thần tượng.