Hôm nay, tin tức mới chấn động giới thương nhân lại ra lò. Hai tập đoàn Cố thị cùng Tuân Hoa trong một đêm tuyên bố phá sản. Trương Chính Khải, Trương phu nhân, cùng Trương Tuấn Khải sau đó đã rời khỏi Đài Bắc, trở về quê sinh sống. Cố Mạnh cùng Cố phu nhân thì cũng chuyển về miền Nam. Riêng Cố Mộng Tuyền thì lại thảm hại, trong một đêm mất đi tất cả nên cô ta giờ đây đã điên rồi. Tuyết Dung cầm trong tay tờ báo, đọc xong không khỏi cảm khái. Ở đời đúng là nếu làm chuyện ác, rồi sẽ có ngày gặp quả báo cho mà xem. Chuyện của hai nhà Trương Cố chính là điển hình thiết thực nhất. Cứ nghĩ dùng tiền là có thể mua được tất cả, nhưng rồi lại đánh mất tất cả cũng chỉ vì quá ham muốn danh lợi tiền tài. “ Được rồi, đã đến lúc nên bàn chuyện hôn sự của hai đứa đi là vừa. ” Tưởng Quang cười hiền từ nhìn Tuyết Dung cùng An Tuấn Hạo nhắc nhở. “ Đúng a~ Hai đứa cũng nên kết hôn đi. Mẹ rất muốn thay con gái mình chuẩn bị váy cưới. ” Tưởng Hải Nguyệt cũng nôn nóng không kém. “ Đúng rồi, hai đứa nên chuẩn bị đi là vừa. ” Lăng Thời Khiêm cũng đồng ý tán thành. “ Vậy đi, lựa ngày không bằng chọn đại một ngày. Thứ ba tuần sau đi, ngày đó tốt đấy, chọn ngày đó nha. ” Tưởng Quang suy nghĩ trong chốc lát, quyết định luôn. “ Được đó, vậy cứ chọn ngày đó đi. ” Tưởng Hải Nguyệt lập tức giơ hai tay tán thành. “ Mẹ, ông ngoại, liệu có nhanh quá không??? Đám cưới có rất nhiều thứ cần chuẩn bị mà. ” Tuyết Dung vẻ mặt khó xử nhìn hai người nhắc nhở. “ Hai đứa cứ yên têm làm cô dâu chú rể đi. Còn về đám cưới, cứ để ba, mẹ và ông ngoại lo cho. ” Lăng Thời Khiêm ngữ khí tràn ngập tự tin lên tiếng. Sau đó cùng Tưởng Hải Nguyệt và Tưởng Quang bắt đầu bàn bạc cho hôn lễ. Để lại hai nhân vật chính bất đắc dĩ nhìn nhau không nói nên lời. …………. Thứ ba, một ngày nắng đẹp. Hôm nay, con gái của ngôi sao quốc tế Tưởng Hải Nguyệt cùng chủ tịch tập đoàn Khải Thiên, Lăng Thời Khiêm sẽ kết hôn. Chú rể thật ra chỉ là một viên cảnh sát bình thường, không có gì nổi trội. Tuy nhiên điều làm cách nhà báo chấn kinh chính là thì ra cô dâu hôm nay còn là cháu ngoại của chủ tịch ngân hàng Quang Nguyệt lớn nhất Châu Á. Điều này làm cho rất nhiều người nhìn An Tuấn Hạo với ánh mắt ngưỡng mộ, cũng có nhiều người nghi hoặc. Liệu có phải vì tiền nên anh chàng kia mới lấy Tưởng Tuyết Dung không??? Nhưng đối với điều này, An Tuấn Hạo quyết định làm ngơ. Bởi vì giờ đây, anh đã hoàn toàn gạt bỏ cảm giác tự ti. Anh tin vào tình yêu của mình cùng Tuyết Dung. Anh sẽ dùng thực lực của mình để chứng mình cho người ngoài thấy, anh đến với Tuyết Dung không phải vì tiền, mà chỉ vì lý do rất đơn giản, anh yêu cô. An Tuấn Hạo hôm nay một thân tây trang, hạnh phúc mỉm cười nhìn Tuyết Dung dưới sự dẫn dắt của Lăng Thời Khiêm bước vào lễ đường. Cô hôm nay một thân váy trắng, sang trọng, phong cách, nhưng không kém phần thanh nhã, dịu dàng. Xung quanh mọi người đều đứng dậy vỗ tay chúc mừng. Tại đây, đa phần đều là bạn bè cùng người thân của cô dâu chú rể. Thậm chí còn có cả những cặp tân nhân do Tuyết Dung một tay tổ chức hôn lễ cho, cũng đến chức mừng. Điều này làm Tuyết Dung hạnh phúc vô cùng. Trước đây cô luôn thay người khác tạo dựng hạnh phúc. Hôm nay rốt cuộc cô cũng có thể vì chính mình mà xây dựng hạnh phúc cho riêng mình rồi. Hôn lễ diễn ra vô cùng long trọng cùng náo nhiệt. Tân khách nói đùa vui vẻ hòa nhập cùng nhau, tuy nhiên vẫn có người bức bối vô cùng. “ Anh rốt cuộc muốn gì??? ” Tịnh Hà nhìn tên nam nhân chết tiệt cứ bám theo mình tức giận hỏi. “ Đương nhiên là muốn cám ơn a~ Lần trước cô giúp tôi làm tấm mộc chia tay với bạn gái cũ của tôi. Tôi còn chưa đền ơn cô đâu. Thế nào?? Cô rảnh không?? Chúng ta cùng đi ăn một bữa nha. ” nam nhân hoàn toàn không để tâm đến vẻ mặt tức giận của Tịnh Hà, mà ngược lại còn bày ra bộ tựa tiếu phi tiếu nhìn cô đầy hứng thú. Không hiểu sao mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận, cả gương mặt đều trở nên hồng hồng của Tịnh Hà thì lại khiến cho tâm trạng của anh vui vẻ đến dị thường. Hơn nữa anh lại đột nhiên phát hiện, cô gái này tính tình rất thú vị, rất đáng để anh giành thời gian. “ Anh đi chết đi. ” không nhắc đến chuyện này thì thôi, nhắc đến Tịnh Hà lại tức giận, vung chân đá vào chân nam nhân một cước, sau đó xoay người bỏ đi. “ Nè, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại đó. ” nam nhân ôm lấy cái chân bị đau, thản nhiên nhìn theo bóng dáng Tịnh Hà rời đi mà khẳng định. Đây là anh nói thật, chỉ cần là cô gái do anh nhìn trúng, ai đều đừng hòng thoát được tay anh. Và cũng đừng ai có ý nghĩ, có thể giành được cô gái đó từ tay anh. ………… Năm năm sau. “ Duật Thần, Tuyết Nhi, đi từ từ thôi. ” Tuyết Dung phía sau nhìn hai thân ảnh nhỏ bé phía trước chạy vội vã, không khỏi lên tiếng nhắc nhở. “ Mẹ, Duật Thần ức hiếp con. ” Tuyết Nhi phụng phịu gương mặt nhìn Tuyết Dung ai oán. “ Mẹ, là chị hai ức hiếp con mới đúng a~ ” An Duật Thần gương mặt nhỏ bé mếu máo cãi lại. “ Được rồi, cả hai đứa đều có lỗi, đều bị phạt, được chưa??? ” Tuyết Dung vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm khắc hẳn. “ Mẹ, đừng phạt chị hai mà, là do con làm sai trước. ” tiểu Duật Thần lập tức đứng ra cầu xin. “ Mẹ, là con sai a~ Con là chị thì nên nhường cho em trai, mẹ đừng trách Duật Thần mà. ” Tuyết nhi vẻ mặt cũng trở nên mếu máo, như sắp khóc năn nỉ. “ Được rồi, mẹ chỉ nói đùa thôi, hai đứa không cần để ý, mau đi chơi đi. ” lúc này An Tuấn Hạo từ bên ngoài tiến vào, tươi cười vì hai đứa con giảng hòa. “ Dạ, ba ba ” hai đứa nhỏ như nhận được ân xá, lập tức chạy đi chơi. “ Vừa về tới, dạo này ở công ty bận lắm à??? ” Tuyết Dung cười nhìn An Tuấn Hạo ôn nhu hỏi. “ Ân, không sao, anh lo được mà. ” An Tuấn Hạo mỉm cười trả lời. Hai năm trước Tưởng Quang về hưu, Tuyết Dung chính thức tiếp nhận ngân hàng Quang Nguyệt. Nhưng mà An Tuấn Hạo chứng kiến cảnh vợ mình vất vả thì lại không đành lòng, đành xin nghĩ việc, vào tập đoàn Quang Nguyệt thay vợ gánh vác. Anh dùng một năm thời gian, đã chứng minh cho mọi người thấy được bản lĩnh của mình. Và cũng dùng thời gian một năm trở lại đây, phát triển tập đoàn Quang Nguyệt ngày càng lớn mạnh hơn. Điều này làm cho những người từng nghi ngờ anh, đã nhìn anh với cặp mắt hoàn toàn khác xưa. Giờ đây, dù bân rộn nhiều việc, nhưng hầu như ngày nào, anh cũng dành thời gian cho gia đình. Anh cùng Tuyết Dung sinh được một đứa con trai, đó là An Duật Thần. Hiện giờ trong gia đình, có con trai, có con gái, cũng đã đủ rồi. Cho nên đối với hai người bọn họ mà nói, đây chính là gia đình hạnh phúc mỹ mãn mà kiếp này họ rất cảm tạ định mệnh đã ban cho họ. An Tuấn Hạo nhìn hai đứa con chơi đùa, cùng Tuyết Dung dịu dàng đang thay ba cha con chuẩn bị thức ăn, không khỏi cười càng thêm ôn nhu. Anh ngẩng đầu nhìn trời cao, trong lòng âm thầm cười, ‘Chị hai, Tuyết Nhi hiện giờ rất hạnh phúc, em cũng rất hạnh phúc, chị cứ yên tâm mà ra đi đi.’ Trên bầu trời, bóng dáng của An Tiêm Như dường như xuất hiện nhìn An Tuấn Hạo mỉm cười, sau đó biến mất, trả lại bầu không khí ấm áp, vui vẻ cho một gia đình nho nhỏ đang cùng nhau tận hưởng hạnh phúc hiện có của mình.