"Tránh ra." Thái Vy lùng bùng kéo chăn, đôi mắt xanh tràn đầy tức giận hậm hực nhìn Nam Cường như muốn ăn tươi nốt sống. Đồng hồ lúc này đã điểm đến 6h19 phút. Cô chỉ có thể loạng choạng quấn chăn bò đến lỗ chó để chui vào phòng mình, cô sợ anh lại nổi lên thú tính muốn tiếp tục sơi tái cô, mà giờ không còn sớm nữa nếu bà Lê chắc chắn sẽ.... nghĩ thôi cũng không dám nghĩ nữa.... Khuôn mặt của Thái Vy đỏ ửng. Nam Cường nào để cho cô đi được, anh kéo cô lại, đặt cô lên đùi mình, bàn tay có nhiều vết chai sạn nâng gương mặt của cô lên. "Nhớ lấy những gì vừa nói!" Một nụ hôn trực tiếp áp tới làm cô không phản ứng kịp. Nhưng tinh thần của cô lúc này rất tỉnh táo, Thái Vy mạnh mẽ đưa hàm trên cắn phật một cái, mùi tanh lồng của máu tràn đầy trong khoang miệng của hai người, Nam Cường cũng đâu có chịu thua. Anh đáp trả lại khiến cho cô một phen đau điếng. Tức lắm, tay của cô cũng chỉ đánh vào người anh một hồi anh mới buông ra. Sơi chỉ mỏng manh suốt hiện trong suốt kéo dài theo động tác của Nam Cường. Đôi mắt xanh lửa giận ngập tràn tức tốc lấy gối đập vào mặt anh, nhưng cũng chỉ được mấy cái. Riêng bàn tay trần chạm vào lồng ngực để đánh anh thì anh cũng mới không nói gì. Trong khoang miệng hay bất cứ nơi nào của cô đều cảm tưởng có một mùi đặc trưng quan thuộc của anh. Nam Cường làm sao mặc kệ cô được, bàn tay to lớn của anh trực tiếp tóm lấy bàn tay nhỏ của cô áp chặt xuống dưới eo bụng, cái nơi đó nó đã đứng thẳng, cứng rắn như đá. Cô mặt mày đỏ lựng rút tay thật nhanh quấn chăn đi ngay không thèm gây sự với anh nữa. Nam Cường nhìn cô chui có chút buồn cười, cảnh xuân lộ ra, cặp mông trắng trẻo vẫn còn in năm bàn tay của anh ở trên đó, sau đó chính là cô bé của cô lấp ló ẩn hiện, hình như do động tác di chuyển mạnh mẽ có vẻ thành quả của cả đêm và dư vị sáng nay của anh bắt đầu có dấu hiệu chảy ra. Cả có vẻ cô bé của cô có chút đỏ có vẻ đêm qua anh hơi mạnh tay.... Còn Tiểu Cường hưng phấn cực kì! Thái Vy thầm chửi rủa 7749 về hành động biến thái chết tiệt của Nam Cường, những nghĩ đến đâu mặt cô cũng đỏ tới đó cô cũng...chính là không phản kháng lại anh nên mới..... Nước nóng chảy chậm rãi lên da thịt của cô, bên dưới rất nhạy cảm chỉ cần cô ngồi thẳng đảm bảo sẽ có thứ đó sẽ chảy ra.... Đêm qua và sáng nay anh đều bắn vào cô.... Nhỡ mang thai thì sao.... Mặc dù hơi đau nhưng cô cũng đành vì chính sự, đưa tay vào mong muốn có thể thanh tẩy hết những cái đó ra khỏi người của cô.... Đứng trước gương trong nhà vệ sinh, Thái Vy bất mãn nhìn những dấu vết của tên biến thái nào đó đã để lại trên cổ của cô. Một loạt những vệt mút đỏ ửng như muỗi đốt, đặc biệt là phần ngực và phần đùi. Còn nữa ngực của cô bây giờ sờ vào cảm giác rất đau và trướng.để Nhưng sao cô lại có thể chiều theo ý anh như thế, bọn họ còn chưa thể xác minh được tình cảm của bản thân, nhưng.... chính bản thân cô sâu thẳm trong tim của chính mình cô cũng không hiểu rằng từ đêm hôm đó Thái Vy đã chính thức bật đèn xanh cho Nam Cường, và một loạt những cảm tình không xác định đó chính là tình cảm nam nữ. Phải nói rõ ra với anh không thể để chuyện này tiếp diễn được nữa. Thái Vy lúc này mới quan sát gương mặt mình ở trong gương, khuôn mặt hiện lên ý cười vui vẻ lồng lộng, đặc biệt đôi mắt xanh này của cô còn chói sáng hơn mọi ngày rất rất nhiều. Cô quấn lấy khăn tắm quanh người mình, đi ra khỏi nhà tắm, thì lúc này Nam Cường quần áo chỉnh tề đang ngồi trên giường gương mặt nghiêm túc nhìn hồ sơ tài liệu. Bên cạnh đó còn có một bộ quần áo. "Quần áo." Không ngẩng mặt lên, anh vẫn ném chuẩn xác về hướng của cô, cô tức lắm nghiến răng ken két nhưng phải mặc quần áo chỉnh tề ra mới đối chất được với anh. Với một tốc độ thay quần áo còn nhanh hơn đàn ông, Thái Vy đã mặc xong chiếc váy dài màu xanh xám vào người, nhưng sau khi đứng lên gương thì... nó không thể nào che đi toàn bộ những dấu hôn mà Nam Cường đã làm trên cổ của cô. Mở sầm cái cửa phòng tắm, cô hùng hổ bước ra muốn đối chấp với anh. Chỉ là ngay sau khi thấy gương mặt nghiêm túc làm việc kia lại thôi. "Không thể che được mấy cái dấu ở cổ." Nam Cường mới ngửng đầu lên, đứng dậy quan sát một vòng. "Không sao đâu, mẹ cũng sẽ không quan tâm lắm." Không quan tâm cái khỉ mốc, cô bĩu môi lắc lắc đầu. Mà nếu có thể cô Mạc không quan tâm nhưng cô thì quan tâm đấy, mọi người mà hiểu lầm thì chết thôi.... Thái Vy bực mình kéo anh ra khỏi phòng, theo sau cô Nam Cường chỉ nhếch miệng, ý cười ngập tràn trên khuôn mặt yêu nghiệt. Như một ninja chuyên nghiệp cô cùng anh đi đến nhà lấy xe để đi. Không ngoài dự đoán ngôi biệt thự này có thiết kế y hệt ngôi biệt thự hồi đó. Nén kích động khi nhìn thấy xế xịn bày thẳng tắp từng hàng, cô bấu lấy tay của anh chỉ vào con Sh ra lệnh anh lấy lái đi. Anh cũng không biết cô muốn gì, ra hộc tủ đưa vân tay của mình vào, tiếng bíp xác nhận một cái, một đống chìa khóa được hiện ra. Cầm lấy chiếc chìa khóa xe máy, chiếc Sh đen 150i được nổ lên, chỉ còn chờ mỗi Thái Vy lên xe ngồi nhưng do chiếc váy dài đến nửa bụng bắp chân nên cô không thể ngồi được kiểu truyền thống chỉ có thể ngồi theo kiểu thục nữ mặc váy. "Váy với vóc, rách hết cả việc. Lần sau đưa quần, tôi chỉ mặc quần thôi mang váy đến thì anh đi mà mặc. Đáp lại lời của cô đang ba hoa thì anh đi lên dốc với một tốc độ nhanh sau đó phanh xe lại, Thái Vy hoảng quá chỉ có thể ôm lấy bụng anh giữ thăng bằng. "Nam Cường! Có biết đi xe không đấy...." Một phen làm cô hú hồn, cơ bắp căng chặt cô ôm gắt gao lấy anh. Cực kì sợ chết! Nghe thấy tiếng cười của anh Thái Vy bực mình thực sự. "Bé tiếng thôi, giờ đi đâu." Thái Vy bĩu môi đáp: "Về nhà tôi." "Làm gì?" "Lấy đồ cần lấy và mua cái gì đó để che cái chết tiệt mà anh làm trên người tôi đây!" "Ừ." Từ lúc biết thân phận rồi cô còn ngại ngần gì với anh nữa. Đại khái cảm thấy hồi trước mình thật ngu xi khi khép nép với anh.... ... Rất nhanh đã đến nhà của cô, mở cửa cổng Nam Cường phi xe vào trong, Thái Vy đã trực tiếp mở cửa nhà bước vào phòng mình lục lọi, lấy chiếc túi màu đen nhẹt hết tài liệu ở trong chiếc cặp trước đó. Anh bước vào phòng thì cô đã chuẩn bị đầy đủ đồ xong xuôi vào chiếc túi đó. Giờ cô đang mở chiếc gối để lấy chiếc vòng cổ và cái lắc tay. Trong bọc túi zip, chiếc vòng cổ tình xảo khắc tên Thái Vy được hiện rõ, nhìn chiếc vòng cổ này Nam Cường không khỏi hoài niệm. Bên cạnh nó còn có một chiếc lắc tay bạc xinh xẻo. "Đeo vào luôn đi, những vật nhỏ thường khó tìm." Cô dừng hẳn lại động tác, gật đầu, mở chiếc túi zip lấy sợi dây chuyền cùng lắc tay ra. Đưa cho anh dây chuyền liền nói: "Đeo hộ đi." Để lại chiếc lắc tay xuống Thái Vy cúi đầu tóc được vẩy ngược hết lên, một động tác nhỏ, búi tóc to dùng ở trên đỉnh đầu cái gáy xinh đẹp của cô lộ ra. Xoay người mình lại, chiếc cổ trắng muốt hiện lên không hiểu vì sao lúc này anh lại bộc phát thú tính, đưa miệng của mình lên trên làm một dấu ấn đỏ chót sau gáy cô. Anh còn muốn làm thêm nhiều dấu ấn trên người cô nữa. "Đau..." Thái Vy mặt mày khó chịu quay lại thực sự là muốn đánh người nhưng cô lại có cảm giác không nỡ liền dẫm mạnh vào chân của anh một cái, đôi dép trong nhà nên không hề gì, lúc này đây cô lại mong cô đang đi đôi guốc đêm qua. "Anh mà còn linh tinh thì đừng trách tôi." Nam Cường không nói gì liền đưa tay tháo sợi dây chuyền đeo lên cổ cô. Rất đẹp, cực kì hợp! Lắc tay được cô siết chặt trong cổ tay lúc này mới ok. Thái Vy cầm theo túi đồ khóa cửa nhà ngồi lên xe của anh. Cả hai quay về nhà anh. "Vào chỗ bán mĩ phẩm kia kìa." Cô cần mua cái kem mà Lê Ly bảo rằng có thể che khuyết điểm. .... "Vy Nhi? Con dậy chưa?" Không có tiếng đáp lại Diệp Mạc liền xoay tay cầm ở trong phòng đều không thấy một bóng dáng của ai nhưng đồ trong đó đều lộn xộn, chắc chắn hôm qua Vy Nhi của bà đã ở đây lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm.