Định mệnh đưa anh đến với em

Chương 113 : Lần sau không làm ban ngày nữa đâu... (h)

5 tháng sau... Trên tay Thái Vy lúc này hớn hở cầm chiếc bằng lái xe nóng hổi. Học lái xe rất gian nan, cô được ông thầy khó tính kèm duy nhất một mình không có chung với ai hết nên là rất nghiêm khắc. Ông rất ghét cô, lí do là cô chính là người đi cửa sau, thật ra cũng không hẳn là cửa sau nhưng chính là kiểu được đãi ngộ tốt hơn nhiều người khác. Ông thầy này không quan tâm đến mấy vấn đề đó chỉ tập trung hết múc với cường độ cực kì nghiêm khắc dành cho cô. Thái Vy cũng vui vẻ tiếp nhận, tự an ủi lòng mình rằng đây chính là đãi ngộ tốt nhất được tặng kèm. Trong vòng lái thực hành lấy bằng chính thức đó, người đạt điểm tuyệt đối là cô, mặc dù lí thuyết suýt soát điểm. Nhưng thực hành mới quan trọng đúng không? "Em làm tốt lắm!" Bàn tay của người thầy khó tính đặt lên đầu của cô xoa nhẹ vài cái rồi quay người bỏ đi. Thái Vy cũng mỉm cười vui vẻ. Khoảnh khắc được thầy công nhận cô rất vui... Bằng của cô được lấy ngay sau hôm đó. Chính là nhờ vị tai to mặt lớn ở đây. Ông Tước nhất quyết đi cùng cháu gái, ban lãnh đạo thấy ông lại xụ cả cái mặt luôn, chế độ siêu nịnh bợ được bật lên. Con bé này gia cảnh như này ai mà dám động vào chứ. Bọn họ hoạt động hết công suất, sáng sớm Nam Cường lái xe đưa Thái Vy cùng ông Tước đi đến, Diệp Mạc muốn đi cùng nhưng đã bị ông Tước chiếm chỗ trước... Thông thường mấy tháng sau mới có thể lấy được bằng, nhưng ngay hôm sau phê duyệt cô đã có bằng lái trên tay. Từ ngày hôm nay cô có thể tự do lái xe rồi đỡ phải mất công nhờ người rồi hê hê. "Em lái, để em lái, anh ngồi xem em thể hiện đi." Thái Vy leo lên ghế lại ngay sau khi cướp được chìa khóa trên tay của Nam Cường. Đã ông Tước lên xe, Nam Cường ngồi vào ghế phụ, như một ông thầy khó tính bắt đầu soi những lỗi linh tinh bé tẹo của cô. "Em chưa chỉnh gương hậu." "Chỉnh ghế nữa." "..." Cô rất muốn hét vào mặt Nam Cường một cái để cô có thể tập trung lái nhất. Về cơ bản trình độ của Thái Vy có thể so sánh với Mộc Tử, không tệ nhưng cũng không giỏi. Nhờ học lỏm từ những tay lái kì cựu Nam Mộ, Việt Dã, Nam Cường, Vũ Hành Long khi đi cùng, cô quan sát rất kĩ và chắt lọc động tác tốt nhất. Người ta bảo gần mực thì đen gần đèn thì rạng, nên là gần người giỏi thì mình sẽ giỏi. Để có thể đạt được trình độ như này người bình thường tự lần mò phải mất đến 5-6 năm hoặc hơn. Anh vừa dứt lời, ông chú áo vàng tuýt còi lập tức Thái Vy mới xanh mặt. Mở bát cho một ngày tươi sáng bằng một chú công an béo ú bắt lỗi đi quá tốc độ. Nửa củ của cô bay sạch trong túi.... Thái Vy nói đến xùi bọt mép ông chú đó mới nhận tiền rồi cho cô đi... Thật là tồi tệ mà, sao cô lại đen thế này... Nếu không có ông ngoại ở đây cô đảm bảo sẽ luộc Nam Cường tại chỗ! "Không sao, sai là chuyện bình thường. Miễn cháu không phạm thì vẫn giải quyết được hết." Nghe được câu an ủi của ông mà ấm cả lòng. Còn tên điên ngồi bên cạnh này thì mím môi cười giả vờ kiểu lạnh lùng boy mọi người ạ, nhìn ghét thật sự. Cô ngọt ngào đáp với ông Tước sau đó chiếc xe lăn bánh đi. Ở nhà mọi người quy tụ đầy đủ ăn mừng việc Thái Vy có bằng lái xe, thật ra là thích tụ tập ăn uống nhưng không có lí do ý. Nhà họ Long cũng đến góp vui. Năm tháng qua Nam và Long đương nhiên chính là tình cảm đồng chí trở lên cực kì khăng khít. Hai nhà liên thủ lại làm gì có chuyện thua nữa... Điều này khiến những đối cạnh tranh khác rất rất là nhọc lòng... Về đến nhà cô tiếp tục vào bếp xử lí giúp đỡ bà Lê cùng với mọi người. Dù sao thì mọi người cũng thích đồ cô nấu mà. Tay thái hành nhanh thoăn thoát, mấy cô và mấy chị hơi ngượng ngùng khi thấy cô chủ nhà mình đích thân xuống bếp, cảm giác không quen một chút nào, mặc dù đã nhiều lần nhìn thấy và tiếp xúc thì những kĩ thuật Thái Vy đều làm họ rất ngạc nhiên. ... Ăn uống no nê, lúc này mọi người đều đã ra về. Thái Vy nhớ lại khuôn mặt đáng ghét của Kỉ Tư Thiên ăn trúng mù tạt thực sự mà nói nó sướng gì đâu không á! Quan hệ của cô và con bé đó cũng đã đỡ gay gắt đi một chút. Gặp nhau bây giờ đều có thể lùi mà chào hỏi một câu. Nam Cường đẩy cửa đi vào trong lúc cô đang suy tư nghĩ gì đó, anh đã bắt gặp cảnh này mấy lần. Thái Vy chớp mắt nhìn anh, lập tức phồng má trùm chăn kín mặt buông câu đuổi khách. "Cút cút, ở đây không tiếp tên nào tên là Nam Cường." Nam Cường buồn cười đóng cửa lại đi đến chỗ của Thái Vy sốc cái chăn lên, cô liền quay mặt đi không thèm nhìn anh. Đôi môi lạnh ghé vào cổ của cô cắn một cái làm cô phải quay đầu lại nhìn anh một cách khó chịu. Một nụ hôn được hạ cánh xuống đôi môi nhỏ của cô, cả người anh ghì cô xuống giường hôn lấy hôn để. Thái Vy chính là cắn cho Nam Cường đau điếng. Dục vọng đã lên cao, súng đã lên nòng, anh từ từ chậm rãi đưa tay của mình cởi từng chút từng chút một đến khi cái eo nhỏ nhỏ của cô xuất hiện. Phần ngực được bao bọc bằng một cái áo lót hình hoạt hình, nếu như không nhầm mấy hôm trước anh còn thấy cô xem phim hoạt hình gì đó có cái nhân vật nam không ra nam nữ không ra nữ hoa văn trên áo lót giống với bộ quần áo đặc trưng của cậu ta cực kì. Nghĩ lại có chút bực, sao cô không in hình mặt anh áo mà mặc sao cứ phải in hình mấy cái tên nhân vật linh tinh này nhỉ. "Sao em không in hình của anh lên áo lót mà mặc ý, nhìn cái áo này có xấu không." Nam Cường cởi bỏ một cách chán ghét vứt nó ra xa nhất có thể. Trên người của cô lúc này chính là trần trụi phần ngực nhìn rất đẹp mắt. Thái Vy đang mê man nghe được câu này của anh liền bừng tỉnh, cười lớn. Điều này làm anh khó chịu đưa tay lồng xuống váy giật ngay chiếc quần lót làm nó tuột đến mắt cả chân của cô. Anh cúi đầu hôn lên đôi thỏ nhỏ, còn nghiến nó mấy cái khiến cho Thái Vy rất khó chịu, nhưng kèm theo đó cũng có khoái cảm rất lớn. Đôi mắt xanh mê man theo từng động tác của anh, cái miệng nhỏ thi thoảng bật lên những tiếng nũng nịu nghe rất là êm tai, cực kì kích thích thị giác của người ở trên. Hết xoa lại nắn, làm đã nhiều lần nhưng anh vẫn luôn có một sở thích quái dị với bộ ngực nhỏ nhắn này của cô. "Em xem anh nghe đâu đó bảo, chỉ cần làm nhiều được người đàn ông chăm bẫm là nó sẽ lớn hơn đôi chút, vậy nên em muốn đẹp đúng không, thì bỏ cái tay ngăn cản anh ra, anh đã làm không lấy công rồi." Thái Vy cạn lời với câu nói lưu manh đấy của anh, từ đó cô mặc kệ để anh muốn làm gì thì làm, trừ khi bị bầm cô mới cấm tiệt anh! Lần này Nam Cường đưa mắt nhìn kiểu cân đo đong đếm, mặt của cô lúc này đỏ bừng theo ánh nhìn của anh. Như con tôm từ bình thường thành đỏ ửng khi bị nên nồi. "Hình như nó to hơn một chút rồi đấy." Anh đưa hai tay nâng lên kiểu như là tính cân nặng ý. Thái Vy thực sự là tụt cảm xúc một cách khó chịu. Đúng là đàn ông chỉ thích ngực to, đặc biệt là mấy cô gái não ngắn ngực to họ lại càng thích! "Nam Cườ....!" Giọng nói tức giận của cô vang lên, nhưng chưa kịp nói hết đã bị anh tấn công, một nụ hôn mạnh mẽ ác liệt xông đến làm cô không thể nghĩ gì nữa. Chân váy trên người của cô đã tụt xuống từ lúc nào. Anh cũng đã cởi sơ mi xuống từ lúc nào... Cơ ngực múi nào ra múi nấy đẹp đẽ xuất hiện trước mắt. Bàn tay hư hỏng của anh chạm khẽ xuống cô bé rậm rạp của cô. Anh khẽ mỉm cười, cởi khóa quần, nó lại xuất hiện trong tầm mắt của cô... Thái Vy ngượng ngùng thân thể bốc lửa quay mặt ra chỗ khác. Ngay khi chuẩn bị tiến vào, cô mới nhớ ra việc quan trọng. "Bcs!" Nam Cường cau mày mở miệng chửi bới nhỏ, lấy chiếc gối ra một hộp lớn ở đó, đôi môi gợi cảm cắn ra lắp vào. Không cho cô chuẩn bị trực tiếp đâm mạnh mẽ. "Ưm...." Thái Vy đưa tay bịt miệng mình lại, tay còn lại ôm lấy cổ anh theo từng nhịp đưa đẩy. "Mở miệng ra xem nào, anh muốn nghe tiếng của em một chút." Thái Vy mơ màng rên khe khẽ. Từng đợt từng đợt ập đến khiến cô ngay lập tức tiết. Còn anh thì vẫn dũng mãnh nông sâu. Đôi mắt mơ màng, với tư thế nam dưới nữ trên Thái Vy bị xỏ xuyên đến tận cùng. Khoảng khắc lại đến! Tiếng đập cửa bên ngoài truyền đến, đôi mắt xanh lập tức mở to hoảng hốt nhìn anh. Bị cô thít lại một cách dã man nhất. "Con ăn dưa hấu không, cô vừa bổ đấy." Là tiếng của cô Mạc. Thái Vy nóng cả mặt, mạnh mẽ ép chặt lấy anh. Nam Cường suýt chút nữa buông súng đầu hàng! Bàn tay to vỗ nhẹ vào mông cô một cái. Thái Vy khó hiểu quay đầu nhìn anh thì anh bắt đầu càng ra vào mạnh mẽ với một tốc độ không thể tin nổi. "Vy?" Khoái cảm ập đến, Thái Vy cắn răng mím môi nín nhịn đáp: "Tí...con...xuống...giờ...con đang...hơi... bận một tí.... cô... cứ ăn trước...đi ạ..." Giọng nói ngắt quãng của Thái Vy truyền ra, Diệp Mạc có chút nghi ngờ nhưng nghĩ chuyện riêng của Thái Vy nên thôi. "Thế cô để ở bàn nhé, bao giờ xuống nhớ ăn đấy." Tiếng bước chân lộp cộp rời đi. Lúc này Thái Vy mới thở phào nhẹ nhõm, cô đỏ mắt dùng hai tay đánh vào mặt của anh, nhưng rồi có chút không nỡ, nên chuyển sang ngực của anh. "Tên thần kinh, anh anh muốn...." Cô Mạc mà thấy con trai mình lại giữa thanh niên bạch nhật làm trò này thực sự liệu có sốc không... Nam Cường vui vẻ nhìn bộ dạng này của Thái Vy bật cười. "Nhưng thú vị đúng chứ?" Thái Vy ngoảnh mặt đi, không nói gì. Đúng là có chút... Aaaaaa cô bị tên này dạy mấy thứ càng ngày càng không đứng đắn rồi... Cô không tập trung! Nam Cường cũng đã đến chạy nước rút ngay lập tức... Tiếng hừ nhẹ thư giãn của anh vang lên, lúc này cô cũng không thở nổi nhưng cũng cố nói một câu: "Lần sau không làm ban ngày nữa đâu...." Cả người nhớp ngáp được anh bế đến nhà tắm vệ sinh sơ qua. Cả hai trở lại, lúc này cô đã nhắm nghiền mắt chìm vào giấc ngủ... Nam Cường cọ nhẹ vào má cô, ôm lấy cô một cách nhẹ nhàng, chiều anh còn có việc giờ ôm cô bù một chút.