Định mệnh đã cho anh gặp em

Chương 11 : Những bức thư yêu cầu

Đến trường rồi nó tạm biệt Vân Nhi để lên phòng làm việc . Nghĩ và đã chuẩn bị tinh thần cho công việc của ngày hôm này từ ngày hôm qua thì nó cũng thấy đỡ đi khá nhiều áp lực . Nhưng ...sự thật thì không như những gì nó nghĩ . Mở cái cánh cửa gỗ kia ra là 1 bàn đầy thư khiến cho đầu óc nó choáng váng . Rốt cuộc cái ngày quái quỷ này sao lại đến với nó sớm như vậy . Ngồi phịch xuống chiếc ghế nó khởi động máy tính rồi dở từng bức thư ra đọc . -Bức thứ nhất là do đội trưởng đội múa có tên là Liên San đề nghị nó hãy cung cấp thêm 1 số thứ như các thiết bị cổ vũ cho đội ...Cái này không quá đáng nên nó duyệt . - Bức thứ 2 là yêu cầu của đội làm phim . yêu cầu của bức thư hãy cho họ thêm 1 chút những bộ đồ cần thiết ...cái này duyệt . Ngồi đọc hơn 20 bức thư nó đều thấy là không có gì quá đáng lắm nên đã duyệt hết nhưng khi .....đọc đến bức thư 21 thì.... Nội dung bức thư : Hội trưởng thân mến ! Tôi là Minh Khang , người phụ trách quỹ tiền của đội bóng rổ nam trường ta . Bây giờ chúng tôi đang cần 1 khoản tiền để mua 15 cái điều hòa cho phòng tập rộng 150 mét vuông . Nhưng chúng tôi lại đều nhất trí với nhau là sẽ không lấy tiền ở quỹ nên chúng tôi mong hội trưởng có thể giúp cho chúng tôi trong chuyện này .... Cảm ơn rất nhiều!!! Đọc xong bức thư mà nó như muốn phụt ra cả máu vì shock . Mấy tên này đang đùa với nó hay sao vậy . Tại sao giám yêu cầu những thứ quá đáng như vậy . 1 cái điều hòa đã mất đến 9 hoặc 10 triệu rồi mà giờ còn dám mở miệng nói là cần 15 cái điều hòa cho phòng tập . Đùa tao à ? Nhưng sao cái phòng tập đó rộng thế nhở 150 mét vuông lận . To chà bá luôn , không bằng biệt thự nhưng ít nhất thì cũng bằng nửa . Bỏ cái thư đó sang 1 bên nó tiếp tục đọc những bức thư khác . Hôm qua đã nói là cố mà làm xong thật sớm để còn xuống can-tin ăn cùng Vân Nhi . Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nó xuống đó . Làm được 1 nửa thì nó lại nhớ đến chuyện sáng nay . Rõ ràng người đó là chàng trai mà nó đã gặp ở CLB hôm đó , mà chẳng nhẽ anh ta lại quên rồi sao ? Nhưng mà thôi , quan tâm làm gì , người ta thì để ý gì mình mà mình phải để ý người ta