Đàm Dịch Khiêm đang ôm vợ yêu ngủ ngon lành, đột nhiên vang lên những tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào. Hạ Tử Du lập tức tỉnh dậy, cô ngồi bật dậy muốn đi xuống giường ra mở cửa. Đàm Dịch Khiêm không vui nhíu mày, ôm vợ phiền não nói, "Mặc kệ đi!!" Hạ Tử Du vỗ vỗ Đàm Dịch Khiêm, "Hình như là chị Tâm đang ở ngoài cửa gọi em, em ra xem sao đã." Không có vợ yêu sẽ không ngủ được, Đàm Dịch Khiêm nhíu mày càng sâu, "Mặc kệ chị ta...." Hạ Tử Du gỡ bỏ vòng tay đang tóm chặt lấy eo cô ra, "Không được, mới sáng sớm mà chị Tâm đã tìm em nhất định là có chuyện gấp gì rồi." Đàm Dịch Khiêm cực kỳ không muốn, "Bà xã....." Hạ Tử Du hôn lên má Đàm Dịch Khiêm rồi dỗ dành nói, "Anh ngoan ngủ đi, em ra mở cửa, nếu không có việc gì em sẽ lập túc quay về ngủ với anh." .... Hạ Tử Du mở cửa phòng vừa chườn mặt ra liền nhìn thấy gương mặt uất ức trong mắt còn đang ngấn nước của Đàm Tâm. Hạ Tử Du sợ hết hồn vội vàng hỏi, "Chị Tâm, chị làm sao thế?" Đàm Tâm nói với tiếng khóc nức nở, "Huhu, chị bị bắt nạt rồi....." Hạ Tử Du hoảng sợ mở to mắt, "Hả?" "Tên khốn Quý Kình Phàm đó, hắn ta....Hắn ta....." "Anh ta làm sao?" Đàm Tâm nghẹn ngào, "Ở đây không tiện nói với em, em có thể sang phòng chị được không?" Hạ Tử Du gật đầu, "Được." Đóng cửa phòng, Hạ Tử Du đi với Đàm Tâm đến căn phòng nằm ở hướng Tây của Đàm Tâm. Đàm Tâm vừa vào phòng liền khóa trái cửa lại, Hạ Tử Du nhìn phản ứng khoa trương của Đàm Tâm nghi ngờ hỏi, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?" Đàm Tâm ngồi trên giường ấm ức nói, "Quý Kình Phàm đó, hắn ta bắt nạt chị!" Hạ Tử Du cũng ngồi xuống giường theo Đàm Tâm nghiêm túc hỏi, "Chị nói bắt nạt là có ý gì?" "Tối hôm qua.... Anh ta động tay động chân với chị." Hạ Tử Du ngẩn người hỏi, "Chị đừng nói là anh ta với chị đã....." Đàm Tâm cắt đứt lời nói của Hạ Tử Du, "Chuyện cũng không đến mức hỏng bét ra như thế, nhưng mà....." "Chị đừng vội, cứ kể đầu đuôi câu chuyện cho em nghe xem." Đàm Tâm gật đầu, sau đó kể lại mọi chuyện sáng nay cho Hạ Tử Du nghe. Hạ Tử Du sau khi nghe xong thì sửng sốt mất mấy giây, sau đó hỏi Đàm Tâm, "Vậy Quý Kình Phàm đâu?" Đàm Tâm tức giận thốt lên "Chị đá đít anh ta ra khỏi phòng rồi....." Hạ Tử Du nghe xong cũng cười khẽ một tiếng. Đàm Tâm đau khổ nói, "Em còn cười được à...." Hạ Tử Du vịn nhẹ bả vai Đàm Tâm, nhỏ nhẹ nói, "Chị Tâm, thật ra thì cũng không phải là chuyện gì to tát mà, mọi người vỗn dĩ đã là vợ chồng, chuyện như vậy cũng rất bình thường ấy mà....." Đàm Tâm lại nổi giận, "chị và anh ta cũng đâu phải là vợ chồng thật sự đâu, hơn nữa bọn chị cũng còn có 3 điều quy định với nhau nữa, trừ khi ở trước mặt mọi người giả vờ ân ái, sau lưng mọi người cả hai không thể có bất kì cử chỉ thân mật nào." "Nhưng mà Quý Kình Phàm nói là do chị chủ động quyến rũ anh ta mà?" Đàm Tâm nhíu mày, "Làm sao có thể như thế được, anh ta nói hươu nói vượn thì có, tự biện minh cho mình mà thôi." Hạ Tử Du hỏi, "Vậy chị có nhớ chuyện xảy ra tối qua không?" Đàm Tâm khẽ gật đầu, "Chị nhớ được một chút...." "Vậy có chứng minh được Quý Kình Phàm đang nói dối?" "Vậy thì cũng không phải....Nhưng sao chị lại có thể đi quyến rũ anh ta mà còn phối hợp với anh ta được chứ?” Hạ Tử Du bật cười nhẹ, "Đương nhiên là có có thể á....." Đàm Tâm giật mình kinh ngạc nhìn về phía Hạ Tử Du. Hạ Tử Du chậm rãi nói, "Chị có nhớ chai nước hoa mà chị lấy từ chỗ em sáng hôm qua không....." "Chuyện này thì liên quan gì đến nước hoa?" "Đương nhiên có liên quan rồi, bởi vì loại nước hoa đó...." Nói tới đây, Hạ Tử Du cũng hơi lúng túng cô xấu hổ nói, "Thật ra thì loại nước hoa này là dành để cho vợ chồng sử dụng.” Đàm Tâm không hiểu lắm, hỏi, "Có ý gì?" Hạ Tử Du đỏ mặt giải thích, "Thì đó là loại nước hoa có thể làm gia tăng kích thích hứng thú trong quan hệ vợ chồng ấy mà!" "Hả?" Đàm Tâm nghẹn họng trố mắt ra nhìn. "Thành phần của loại nước hoa này có chất kích thích gây hưng phấn, đấy chính là nguyên nhân của việc hôm qua em không chịu cho chị....." Sau khi Đàm Tâm nghe xong thì ngây người mất một lúc, "Nói như thế chuyện tối qua là do loại nước hoa này gây ra?" Hạ Tử Du gật đầu, "Chị đừng trách Quý Kình Phàm nữa, thật ra thì loại nước hoa này có sự quyến rũ rất lớn đối với đàn ông, cũng khó trách Quý Kình Phàm đã mất kiềm chế." Nhớ lại hành động cử chỉ của Quý Kình Phàm vào mấy đêm trước cũng rất biết tuân thủ nguyên tắc, sự tức giận của Đàm Tâm với Quý Kình Phàm lúc này mới giảm đi một chút.... Đàm Tâm không dám tin hỏi, "Loại nước hoa này thật sự có uy lực đến thế à?" Hạ Tử Du ngượng ngùng cụp mắt xuống, "Chị đừng có hoài nghi, trên thực tế thì hôm qua em và Dịch Khiêm cũng đã thử qua rồi...." Đàm Tâm đứng lên chống nạnh nhạo báng, "Hạ Tử Du, em đã trở nên xấu xa quá rồi, còn biết mua cả cái thứ này cơ đấy, lại còn mua nhiều như thế!!" Sắc mặt Hạ Tử Du đã đỏ lừ như quả cà chua, cô vội vã giải thích, "Không có, chị Tâm, chuyện này không giống như chị nghĩ đâu...." "Em khỏi ngụy biện nữa, em vừa mới nói em và Dịch Khiêm cũng đã thử rồi còn gì hả...." Hạ Tử Du đột nhiên có cái loại cảm giác như có trăm miệng mà không thể nói được, chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng nói, "Được rồi, em thừa nhận là em mua nhưng mà mua về xong rồi mới biết được công hiệu của thứ này từ miệng Dịch khiêm á....." Đàm Tâm đưa ra kết luận, "Cho nên, ‘đầu sỏ gây ra’ chuyện này chính là em mới đúng!" Hạ Tử Du chợt ngước mắt, "Dạ?" Đàm Tâm làm mặt nghiêm nghị nói, "Không được, em hại chị suýt chút nữa đã bị ‘XXOO’ rồi, chị không thể ‘buông tha’ cho em dễ dàng như thế được." Hạ Tử Du vẻ mặt vô tội nói, "Chị Tâm à, chuyện này thật ra thì có liên quan gì đến em đâu, em cũng đã khuyên chị không nên dùng cái loại nước hoa đó rồi mà...." "Nhưng mà sau đó thì em cũng đâu có nói rõ với chị." "Ơ...." Được rồi, cái này thì đúng thật là cô có tội! Cô vốn đang định tìm chị ấy nói cho rõ, nhưng lúc đi đến trước phòng Đàm Tâm thì gặp Quý Kình Phàm, tự nhiên cô lại nghĩ ra hay là nói chuyện đó với Quý Kình Phàm, nhưng không ngờ Quý Kình Phàm đã biết chuyện nước hoa, còn bảo cô phải giữ bí mật.... Cô thừa nhận cô cuối cùng đồng ý bởi thực chất thì cô cũng mong cái này có thể giúp hai người buổi tối lửa cháy đổ thêm dầu vào nữa. Thấy Hạ Tử Du không trả lời, Đàm Tâm quay người bỏ đi một mạch. Hạ Tử Du đương nhiên là biết Đàm Tâm không giận thật, nhưng mà nhìn dáng vẻ đó của Đàm Tâm cô vẫn có chút sợ hãi hỏi, "Ấy, chị Tâm, chị định đi đâu vậy?" Đàm Tâm mở cửa phòng ra, xoay người lại nở một nụ cười trừng phạt với Hạ Tử Du, "Hừ, chị muốn xuống nhà nói với ba mẹ, em và Dịch Khiêm lại đang cố gắng để tiếp tục có em bé!" "Á?" Đàm Tâm đã đi ra khỏi phòng. Hạ Tử Du vội vàng đuổi theo, "Chị Tâm, chị tha cho em đi mà...."