Hạ Tử Du thấp thỏm bất an ngồi trên ghế sofa, không ngừng nhìn đồng hồ trên tường, đáy lòng không hiểu sao có loại cảm giác bất an sợ hãi. Cô cảm thấy rất phiền rất loạn, trong đầu đều vang lên giọng nói của Đan Nhất Thuần mà cô nghe được trong điện thoại di động...... Sau khi gả cho anh, cô tin tưởng anh tuyệt đối, cô không muốn nghi ngờ điều gì về anh, nhưng hai chữ "Em bé" đó là mấu chốt cô không thể tùy tiện xem nhẹ. Thời gian trôi qua từng giây từng phút...... Rốt cuộc, bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm đã xuất hiện trong tầm mắt cô. Chăm chú nhìn Đàm Dịch Khiêm, đáy lòng Hạ Tử Du dâng trào lên nỗi nhớ nhung vô bờ, nhưng lại không thể nào đứng lên ôm chầm lấy anh...... Sống mũi đột nhiên cay cay, cô quay đầu đi, không nhìn anh. "Bà xã......" Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống vị trí bên cạnh Hạ Tử Du rồi ôm nhẹ cô. Hạ Tử Du đẩy anh ra, nghẹn ngào nói, "Anh nói muốn đi nửa năm, em không hề nghi ngờ...... Nhưng mà, tại sao anh lại ở với Đan Nhất Thuần?" Đàm Dịch Khiêm xoay cơ thể mỏng manh của Hạ Tử Du lại, ôm cô vào trong ngực, khẽ nói: "Còn suy nghĩ điều gì nữa? Tất cả hãy nói hết với anh." Hạ Tử Du tựa vào vai Đàm Dịch Khiêm khóc nức nở, "Anh gạt em, anh không đi thị sát công việc gì hết, anh đã hứa không gạt em......" Đàm Dịch Khiêm vẫn yên lặng, mặc cho Hạ Tử Du tùy ý phát tiết. Một hồi lâu sau, Đàm Dịch Khiêm ôm chặt Hạ Tử Du vào trong ngực, anh không giải thích bất cứ điều gì, chỉ lẳng lặng ôm lấy cô. Sau khi sự chua xót uất ức trong lòng Hạ Tử Du qua đi thì tiếng khóc dần dần ngưng lại, cô tựa vào ngực Đàm Dịch Khiêm, tủi thân hỏi: "Đó là lí do mà anh và Đan Nhất Thuần đã có con với nhau sao?" Đàm Dịch Khiêm đỡ người Hạ Tử Du lên, nói lạnh lùng nghiêm túc: "Anh không cho phép em suy nghĩ lung tung như vậy!" Hốc mắt Hạ Tử Du lại trào ra nước mắt thê lương nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Là em đang suy nghĩ lung tung sao? Dịch Khiêm, trong điện thoại em nghe được rất rõ ràng...... Coi như anh có thể giải thích rõ với em, em cũng chỉ muốn hỏi anh, tại sao kết hôn với em rồi lại còn muốn dành thời gian cho Đan Nhất Thuần? Em thừa nhận mình là một người phụ nữ bụng dạ hẹp hòi, trước khi chưa kết hôn với anh em cũng đã từng nói, em không có hào phóng như vậy, em không làm được việc nhìn thấy anh và những phụ nữ khác ở bên nhau......" Nước mắt cô rơi khiến lòng Đàm Dịch Khiêm đau nhói, giọng anh khàn và nhỏ: "Ai nói với em anh dành thời gian để ở bên cạnh cô ấy?" Hạ Tử Du quay đầu sang một bên, uất ức nói, "Chẳng lẽ anh muốn nói với em là hai người chỉ tình cờ gặp nhau thôi sao?" Đàm Dịch Khiêm quay mặt cô qua, ép cô đối mặt với anh, trả lời: "Đúng, bọn anh quả thật là có gặp nhau." Nước mắt Hạ Tử Du rơi xuống càng dữ dội hơn. "Nhưng sự thật cũng không phải như em nghĩ......" Hạ Tử Du đau đớn hỏi: "Sự thật là như thế nào?" Giọng Đàm Dịch Khiêm lúc này dường như mang theo sự đau lòng khàn khàn: "Nếu như anh nói cho em biết, em phải đồng ý với anh...... Bất kể như thế nào, phải tin tưởng anh, không thể nói với anh những lời ngu ngốc, càng không thể rời khỏi anh!" Hạ Tử Du thống khổ hỏi: "Sao em có thể đáp ứng anh? Nếu anh nói cho em biết anh và Đan Nhất Thuần đã có con với nhau, có phải em vẫn nên tin tưởng anh, ngu ngốc ở lại bên cạnh anh ư?" Đàm Dịch Khiêm nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt cho cô, ôn tồn nói: "Em đừng cố tình gây sự!" Cô thừa nhận lúc này đúng thật là cô đang cố tình gây sự, nhưng cô không muốn che giấu bất kỳ cảm xúc gì trước mặt anh, họ đã kết hôn, cô hy vọng giữa họ có thể thẳng thắn thành khẩn với nhau, cô không muốn giữa họ lại như thể lúc trước chất chứa toàn những lời nói dối...... Thấy Hạ Tử Du chán nản mất mát mà rũ mắt xuống, giọng Đàm Dịch Khiêm từ tốn nói, "Nhất Thuần đúng thật là có em bé, thế nhưng đứa bé này không có liên quan đến chúng ta”. Hạ Tử Du không thể nào không nghi ngờ hỏi tới: "Nhưng anh đi lâu như vậy......" Ngay lúc này Đàm Dịch Khiêm do dự một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng chậm rãi lên tiếng: "Có một chuyện anh vẫn chưa có nói cho em biết...... Liễu Nhiên… con bé bị bệnh." Lông mày Hạ Tử Du nhíu chặt, "Liễu Nhiên bị bệnh? Làm sao có thể...... Liễu Nhiên không phải đang ở nhà trẻ sao?" Đôi mắt đen sáng ngời của Đàm Dịch Khiêm dần dần trở nên sâu thẳm ảm đạm, giọng nói cũng mang theo chút đau đớn sâu sắc, "Em còn nhớ được lần trước Liễu Nhiên bị sốt không?" Hạ Tử Du vội vàng gật đầu, "Có ạ." Đàm Dịch Khiêm đưa mắt liếc về hướng cửa sổ sát đất của biệt thự, bình tĩnh nói, "Thật ra thì đó đã là lần thứ ba Liễu Nhiên bị sốt trong tháng......" Hạ Tử Du thoáng chốc lo lắng, "Tại sao bị như vậy?" Đàm Dịch Khiêm quay mặt sang nhìn Hạ Tử Du, nghiêm mặt nói, "Vừa rồi anh nhường em trả lời chuyện của anh, còn bây giờ anh muốn em phải đồng ý với anh." Hạ Tử Du sợ hãi hỏi, "Có phải Liễu Nhiên đã xảy ra chuyện gì hay không.....?" Đàm Dịch Khiêm kiên trì, "Em đồng ý với anh trước." Hạ Tử Du khẩn trương níu chặt cánh tay Đàm Dịch Khiêm, "Em đáp ứng anh, em van cầu anh mau nói cho em biết, Liễu Nhiên rốt cuộc làm sao vậy?" Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du giữ vào trong ngực, anh thấp giọng nói với Hạ Tử Du: "Liễu Nhiên bệnh rất nặng...... Bác sĩ nói là Leukemia." "Leukemia?" Sau khi phiên dịch từ ngữ này trong đầu, Hạ Tử Du gần như là xụi lơ trong ngực Đàm Dịch Khiêm. Đàm Dịch Khiêm nhắm mắt, ôm chặt Hạ Tử Du trong ngực. Đây chính là nguyên nhân anh không muốn nói cho cô biết, bởi vì biết sau khi cô biết được chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào...... Nước mắt Hạ Tử Du lớn như hạt đậu từ hốc mắt chảy xuống, Hạ Tử Du không dám tin tưởng nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Không đâu, Liễu Nhiên hoạt bát như vậy, đáng yêu như vậy, nó chỉ là đứa nhỏ ngã bệnh cảm sốt......" Lại nói từ đó, trong đầu Hạ Tử Du lại hiện lên những hình ảnh gần đây nhất, Liễu Nhiên thực sự gầy đi rất nhiều, cũng không thích nói chuyện, mà cô vẫn cho rằng bởi vì đổi nhà trẻ nên Liễu Nhiên mới như vậy. Đàm Dịch Khiêm nói chậm rãi: "Bệnh Leukemia tiến triển rất nhanh chóng, trong mấy tháng phát bệnh...... Tình trạng của Liễu Nhiên cũng chưa đến giai đoạn xấu nhất, phương pháp trị liệu tốt nhất là trong vòng một năm phải làm phẫu thuật cấy ghép tủy.” Tiếng nức nở bật ra, Hạ Tử Du ngay lập tức bụm lấy miệng lại. Đàm Dịch Khiêm ôm thân thể run rẩy của cô, từ từ yên lặng. Hạ Tử Du khóc một hồi lâu, cuối cùng cắn chặt vai anh, "Tại sao phải như vậy? Tại sao......" Đàm Dịch Khiêm như không cảm thấy đau đớn chút nào, anh vỗ nhẹ lưng cô, trong lòng đau đớn như bị xé rách. Hạ Tử Du lúc này không còn ý định chú ý tới quan hệ của Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần nữa, cô bỗng chốc ngẩng đầu lên, lôi kéo cánh tay Đàm Dịch Khiêm gấp gáp nói, "Dịch Khiêm, em muốn đi thăm Nhiên...... Em cầu xin anh mau dẫn em đi gặp Nhiên......" - Ba giờ sau, tại bệnh viện tư nhân cao cấp ở phía Đông Los Angeles. Đàm Dịch Khiêm rời khỏi Hạ Tử Du mấy ngày nay thật ra là ở bệnh viện này. Mở ra cửa phòng bệnh, nhìn Liễu Nhiên bên trong phòng qua cửa kính, nước mắt Hạ Tử Du trong nháy mắt tuôn rơi, tay của cô vịn vào kính cửa sổ, hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn Liễu Nhiên dường như đang ngủ say nằm trên giường bệnh, sắc mặt cũng đã tái nhợt, cô gần như không còn cách nào đứng vững, "Liễu Nhiên......" Đàm Dịch Khiêm ôm lấy thân thể mềm nhũn của cô, "Em đã đáp ứng anh chỉ nhìn thôi." Hạ Tử Du xụi lơ trong ngực Đàm Dịch Khiêm, giọng nói bởi vì nghẹn ngào mà không thểnói rõ ràng: "Em không muốn rời xa Liễu Nhiên, em không muốn......" Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du lên. Hạ Tử Du không ngừng giãy giụa trong ngực Đàm Dịch Khiêm, quyền đấm cước đá chống cự anh. Đàm Dịch Khiêm cuối cùng ôm Hạ Tử Du vào trong xe, không quan tâm sự giãy giụa của cô, trực tiếp lái xe rời khỏi bệnh viện. Sau khi xe dừng lại, Hạ Tử Du chỉ co rúc trong xe, cô không muốn xuống xe, cũng không muốn mở miệng nói chuyện, cô chỉ khóc thút thít, như thể là một người mất hồn. Đàm Dịch Khiêm dìu Hạ Tử Du xuống xe, sau khi để cô đứng vững, anh dùng gò má ấm áp của mình dán vào gò má cô, đau lòng nói: "Đừng khóc nữa......" Hạ Tử Du giãy giụa trong ngực Đàm Dịch Khiêm, "Em không muốn xa Liễu Nhiên......" Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du thật chặt, nói: "Em nhìn con chỉ sẽ khó chịu hơn thôi." Hạ Tử Du vào thời khắc này gạt đi nước mắt, cô khẩn cầu nói: "Dịch Khiêm, em bảo đảm sẽ cố gắng giữ tỉnh táo, anh dẫn em trở về bệnh viện, có được không?" Đàm Dịch Khiêm nâng nhẹ gương mặt đầy nước mắt của Hạ Tử Du lên, nghiêm nghị hỏi: "Em có tin anh không?" Hạ Tử Du liền vội vàng gật đầu. Đàm Dịch Khiêm hôn lên khoé mắt đầy nước mắt của Hạ Tử Du, khàn khàn nói: "Nếu như tin anh, hiện tại đừng nghĩ gì cả, anh đưa em đi khách sạn gần đây nghỉ ngơi cho khỏe lại, chờ tâm tình em tốt hơn một chút, rồi anh sẽ dẫn em đi thăm Liễu Nhiên...... Anh cam đoan với em, Liễu Nhiên không có việc gì, cấy ghép tủy tỷ lệ thành công rất cao, chỉ cần đợi thêm mấy tháng nữa, Liễu Nhiên có thể tiến hành giải phẫu." Hạ Tử Du sững sờ ngước mắt, "Cấy ghép tủy?" Cô biết cấy ghép tủy đối với bệnh Leukemia tỷ lệ chữa khỏi rất cao, nhưng cấy ghép tủy cần phải có bạch cầu sinh kháng thể tương thích với người bệnh chính là anh em ruột, họ sao có thể tìm được tủy tương xứng, dù sao họcũng không đứa con nào khác...... Đàm Dịch Khiêm dường như đoán được sự lo lắng trong lòng cô, "Chỉ cần trong một năm chúng ta có một đứa con là được rồi." Hạ Tử Du chợt nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Có một đứa con? Nhưng hiện tại em......" Bỗng chốc, cô đột nhiên ý thức được điều gì, cô kinh ngạc mà nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Anh tìm người thay thế?" Nếu như đợi cô mấy tháng sau chữa khỏi bệnh mang thai lần nữa, Liễu Nhiên không thể đợi được, mà lựa chọn duy nhất của họ chính là tìm người sinh thay. Đàm Dịch Khiêm không giấu diếm: "Phải!" Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy sự thật này, Hạ Tử Du vẫn lảo đảo lui về sau một bước. Đàm Dịch Khiêm vội vàng đỡ thân thểHạ Tử Du, "Em đừng nghĩ nhiều, sinh con giùm trong giới y học không phải chuyện kỳ lạ." Hạ Tử Du chợt nghĩ tới chuyện Đàm Dịch Khiêm đã từng khuyên cô đi bệnh viện kiểm tra thân thể, bây giờ suy nghĩ lại, khi đó chính anh đã dự tính đang tìm cách "sinh thay". Ngay tức khắc, Hạ Tử Du đẩy Đàm Dịch Khiêm ra, khó có thể tin nói, "Thế nên Đan Nhất Thuần chính là người sinh thay?" Đàm Dịch Khiêm ôm cô vào trong ngực lần nữa, cau mày, "Ai nói với em như vậy?" Hạ Tử Du nói: "Em nghe được trong điện thoại......" Đàm Dịch Khiêm nhẫn nại nói: "Bà xã, tìm người mang thai hộ là một việc rất quan trọng, sao anh lại tìm Đan Nhất Thuần chứ?" Hạ Tử Du thương tâm lên án: "Em nghe thấy cô ấy nói với anh chuyện ‘em bé’......" Đôi tay Đàm Dịch Khiêm ôm chặt Hạ Tử Du, giọng điệu cưng chiều, "Đồ ngốc, anh tìm người mang thai hộ chuyên nghiệp tại Los Angeles, người thay thế thậm chí ngay cả thân phận của chúng ta là ai cũng không biết...... Về phần Đan Nhất Thuần, cô ấy có em bé là bởi vì ba tháng trước cô ấy đã tái hợp với bạn trai cũ, cô ấy tới bệnh viện để Liễu Nhiên, nhưng bởi vì thân thể khó chịu, nên cô ấy mới khám thai ở bệnh viện làm kiểm tra thai nhi......" Hạ Tử Du chậm rãi ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Vậy sao?" Đàm Dịch Khiêm cưng chìu hôn trên trán Hạ Tử Du, "Dĩ nhiên!" Hạ Tử Du chùi nhẹ nước mắt nước mũi trên y phục đắt giá của Đàm Dịch Khiêm, cảm xúc đã hòa hoãn, "Ông xã, em tin tưởng anh......" Từ ngày cô kết hôn với anh, trong lòng cũng đã thề, cô không muốn có sự nghi ngờ nào, cũng không cần vì vấn đề tin tưởng lẫn nhau mà giẫm lên vết xe đổ nữa, lần này nếu không phải bởi vì lo lắng anh có chuyện, cô hoàn toàn cũng sẽ không gọi điện thoại chất vấn anh đang ở đâu, hôm nay anh đã trả lời cô, cô không bao giờ muốn chất vấn nữa.