Đỉnh Kiếm Các 7 - Bích Thành
Chương 4 : Châu Bạc Phiêu Đăng Độc Tự Quy
Kiếm thế tuy ngưng trệ trong sát na ấy, nhưng thanh kiếm của Vệ Trang vẫn giữ nguyên quán tính ban đầu lao về phía trước. Sắc mặt Hoa Anh xanh xao mà bình tĩnh, chỉ đứng tại chỗ, căn bản không dùng bất cứ kiếm chiêu nào để phản kích, chỉ thu kiếm về, một kiếm ngang ngực quét ra.
Sát na đồng quy ư tận, những người có mặt trên Vọng Hồ lâu đều la hoảng, thân thể chồm về phía trước. "Nhị sư tỷ! Nhị sư tỷ!" Lục sư muội Hoa Thường ở một bên sợ hãi đến trắng bệch ra.
Đại sư tỷ Hoa Thanh lần đầu tiên trải qua nỗi hận không thể đem cảm giác để hành động thay cho thân thể đã bị điểm huyệt đạo, căn bản không cách nào động đậy. Nàng không còn bảo vệ nổi khí độ của một chưởng môn sư tỷ thường ngày vẫn một mực giữ gìn, tận dụng toàn bộ khí lực hô to: "Không Sơn Linh Vũ! Không Sơn Linh Vũ!" Đó là chiêu thức tối hậu của Bạch Vân Thiên Ảo kiếm pháp, hóa mây thành mưa, tẩy rửa Không sơn. Nếu như ngộ được ẩn ý bên trong, thi triển ra sẽ biến ảo vô cùng, thâm sâu không thể lường được.
Mười lăm năm trước, nàng mới còn là một cô bé vừa lên bảy, rụt rè nấp sau lưng sư tổ, mắt nhìn chưởng môn đệ tử Tĩnh Minh sư phụ sử dụng chiêu này, một kiếm đâm vào ngực Phong Thần hội long đầu lão đại. Từ đó, Phong Thần hội cùng Bạch Vân cung triền miên ân oán dù trăm năm cũng không kể xiết. Sau, do Phong Thần hội chủ động đem thế lực triệt xuất về phía Nam sông Trường Giang nên tình hình tạm thời hòa dịu, mười năm gần đây được an nhàn vô sự - mãi đến lúc Vệ Trang gây hấn muốn đoạt Thanh Loan hoa mà bức bách Bạch Vân cung.
Thế nhưng, đã không còn kịp nữa.
Giữa mưa thu, hai người bọn họ như thiêu thân gặp lửa, nhanh chóng xoắn vào nhau, kiếm trong tay phát ra những đạo ánh sáng lạnh lùng trắng xóa. Kiếm nhập, huyết xuất. Hai thanh kiếm cơ hồ cùng lúc rạch phá thịt da đối phương, cắt vào huyết mạch. Hơi gió do kiếm khí phát ra lay động mái tóc dài của bọn họ. Trong lúc đao qua kiếm lại, lưỡi kiếm ánh chiếu khuôn mặt hai người. Phảng phất như trong ảo giác, Vệ Trang trông thấy đối phương của gã lặng lẽ mỉm cười với gã. Gã cũng không tự chủ được, mỉm cười theo. "Có lẽ... kết liễu như thế này cũng tốt, phải không?"
"Choang, choang!" Sát na mũi kiếm bén nhọn rạch vào da thịt, đột nhiên phảng phất có một cỗ đại lực nương theo khoảng không xô đến. Hai mũi kiếm đồng thời chấn động, tách ra theo hai hướng đối nghịch. Đôi tay cả hai cùng lúc cảm thấy tê dại, thân hình tiếp tục đan vào nhau. Chỉ trong khoảnh khắc, sinh tử đã tiến đến rất gần.
Dừng tay đứng lại, hai người ngó theo phương phướng hai đạo chỉ phong vừa mới phát ra, trông thấy trên mái hiên ngoài song khá xa tầm mắt có một bóng người mơ hồ giữa mưa thu.
Hoa Anh khẽ giật mình, phát giác đám tử đệ Phong Thần hội trong gian phòng đều quỳ cả xuống. "Đại ca." Kiếm trong tay Vệ Trang cũng hạ xuống, gã không dám ngước nhìn bóng người áo trắng kia, mày kiếm thu lại, chẳng biết tự lúc nào đã vô thức cúi đầu.
Người của Bạch Vân cung đồng loạt biến sắc. Đại ca? Đại đương gia Phong Thần hội mười lăm năm trước hiệu xưng võ lâm đệ nhất Phong Giản Nguyệt? Tay Hoa Anh vội vàng xiết chặt lấy kiếm, mới hay sau lúc bị chấn khai, hổ khẩu vẫn còn râm ran tê chồn.
"Khúc khúc... ngươi vẫn biết gọi ta là đại ca?" Thanh âm Phong Giản Nguyệt tuy nhỏ, lại không át được uy nghiêm và phẫn nộ. "Ta đã... khúc khúc, đã cảnh cáo ngươi, vô luận thế nào cũng không được đối địch với Bạch Vân cung nữa!" Trong đêm tối, nhờ ánh lửa đèn, Hoa Anh mới có thể trông thấy bóng ảnh chập chờn trên mái hiên. Y cao mà gầy, nói được một lúc lại ho không ngừng, cả thân người run rẩy. Nghe nói mười lăm năm trước, sau khi bị thương dưới kiếm Tĩnh Minh sư phụ, người này một mạch ngã bệnh không thể tái xuất giang hồ. Tuy nhiên, cách không chỉ kình của ông ta vừa rồi, thật ra có thể nói là lăng lệ hãi nhân.
"Đại ca, huynh mau vào đi thôi. Huynh không thể bị ướt đâu!" Nàng lần thứ nhất trông thấy cái gã xưa nay kiêu ngạo bừng bừng lại nói chuyện kính cẩn nhường ấy, "Muốn chửi mắng đệ, cũng phải đi vào đã chứ!"
Giữa đám tử đệ xúm xít chung quanh, Phong Giản Nguyệt yên vị, phô ra áo da trên người, húng hắng ho liên tục, tay dùng một chiếc khăn khô ráo thấm những giọt mưa còn đọng lại. Vệ Trang không một lời, đứng yên bên y.
"Võ công của ngươi thật là ngày càng tiến bộ ra phết. Ngươi thừa biết ta không thể động chân khí, lại ở sau lưng ta gây việc lôi thôi. Vừa rồi cản được mũi kiếm của ngươi, nhưng ta gần như phải liều mạng đấy." Lâu sau, chờ cơn ho dịu lại, Phong Giản Nguyệt đem chiếc khăn để lên bàn, lạnh lẽo liếc Vệ Trang một cái, ánh mắt lạnh tanh, "Không ai bị thương chứ?"
"Không có. Đệ chỉ là giữ người lại, tưởng có thể trao đổi với Tĩnh Minh cung chủ lấy Thanh Loan hoa." Trước mặt đại ca, thần sắc Vệ nhị công tử cứ như vậy biến thành an tĩnh, không còn ngạo khí cũng không có chống đối, thành thành thật thật hồi đáp mỗi câu hỏi.
Nghe nhị đệ hồi đáp, Phong Giản Nguyệt không biết vì sao lại đột nhiên ho lên kịch liệt, vội vàng chộp lấy chiếc khăn trên bàn, nhưng không kịp nữa, thân người run lên, một búng máu tươi bắn ra dính vào ngực áo.
"Đại ca!" Sắc mặt Vệ Trang trắng bệch, vội vàng dùng khăn lau ngực áo y, lại bị Phong Giản Nguyệt đưa tay đẩy ra. Y vẫn ho không ngừng, nhưng ánh mắt sáng rực khiếp người: "Khúc khúc... như nếu ngươi vẫn còn gọi ta là đại ca, hãy nhìn ta mà thề: từ đây về sau, khúc khúc, về sau sẽ không động thủ với người Bạch Vân cung nữa!"
Các nữ đệ tử Bạch Vân cung đều giật mình, nhìn nhau dò hỏi. Hoa Anh nãy giờ toàn thần quán chú phòng bị, lo rằng lưỡng đại long đầu Phong Thần hội sau khi gặp mặt đột nhiên ra tay với tỷ muội đồng môn, khắc ấy nghe được mệnh lệnh của Phong lão đại, cũng không khỏi ngạc nhiên. Chỉ có đại sư tỷ Hoa Thanh sắc mặt không đổi, phảng phất như sớm tiên liệu được tình hình, chỉ rất nhẹ, rất nhẹ thở ra một hơi.
Tử y ngân kiếm Vệ nhị công tử lặng yên, đầu mi cau lại không nói không rằng. Nét mặt Phong Giản Nguyệt càng thêm nghiêm lệ, trắng xanh một cách đáng sợ: "Nói!"
"Đệ không nói! Đệ không nói!" Đột nhiên, Vệ Trang lùi lại một bước, tay nắm chặt Lưu Quang kiếm, đôi mi nhướng cao, thần sắc quyết liệt cứng cỏi, "lấy không được Thanh Loan hoa thì huynh chết đấy! Đại ca, đệ không thể nhìn huynh chết, kể cả phải đạp bằng Bạch Vân cung đệ cũng phải cướp bằng được giải dược!"
"Giỏi, thế thì ngươi trước tiên phải đánh gục ta, bước qua thi thể của ta mà ra khỏi đây..." Đột nhiên, Phong Giản Nguyệt trầm trầm thốt ra một câu, sau đó đứng dậy, bước đến trước mặt gã huynh đệ trẻ tuổi, "bằng không thì ngươi bỏ ngay ý tưởng đến Bích Thành sơn làm loạn."
Vệ Trang tức thì nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn ánh mắt huynh trưởng, đột nhiên dột lòng, mà lại không nói gì. Phong đại ca tuổi tác cao hơn, tuy không phải thân huynh đệ, nhưng trong thế giới giang hồ này, mệnh lệnh của y là lớn. Trưởng huynh như cha, gã tuy kiêu ngạo không kềm chế, nhưng lời của đại ca thì đều đã nghe qua cả rồi.
Trông thấy nhị đệ phản đối kịch liệt, Phong Giản Nguyệt thở dài, cơn ho bắt đầu nổi lên. Lại trông thấy nhãn quang lạ lẫm của đám nữ đạo Bạch Vân cung, đôi mắt người bệnh thoáng lóe lên ánh nhìn cực kỳ phức tạp. "Thỉnh vấn tôn hiệu vị đạo trưởng này?" Nhìn thấy trong tay Hoa Anh đang cầm một thanh kiếm ánh thép biếc xanh, nhãn tình Phong Giản Nguyệt lại lóe lên, hốt nhiên nhẹ giọng hỏi, thanh âm rất nhu hòa.
Hoa Anh đang ngây người chứng kiến huynh đệ bọn họ tranh chấp, khoảnh khắc Phong Thần hội lão đại đột ngột quay ra hỏi, hơi giật mình: "Tôi... tiểu đạo đạo hiệu Hoa Anh, là Bạch Vân cung nhị đệ tử của Tĩnh Minh sư phụ."
"Khúc khúc... nhị đệ tử Hoa Anh." Phong Giản Nguyệt ho mấy tiếng, gật gật đầu, "nghe nói vài năm gần đây Tĩnh Minh thu được một đồ đệ, tư chất kinh nhân, hóa ra là cô. Niên kỷ nhỏ như vậy mà có thể luyện được Bạch Vân Thiên Ảo kiếm pháp đến cảnh giới ấy, đích xác là kỳ tài trăm năm khó gặp." Y nhìn nàng, thần sắc trong đôi mắt ít nhiều xa vắng, phảng phất như đã đi đến nơi nao rồi.
Đôi má nàng thoáng hồng, cúi đầu cắn môi. Nàng là người trước nay giữ mình khép nép, bỗng nhiên bị Phong Thần hội lão đại lôi ra khoe mẽ giữa đám đông như thế, thật chẳng biết nên nói lời gì cho phải. Nàng còn đang bẽn lẽn, Phong Giản Nguyệt lại có ý kết thúc cuộc xung đột dầu sôi lửa bỏng: "Hãy thay ta thăm hỏi sư phụ của cô, nói rằng cố nhân lâu không gặp, chúc đạo trưởng tu vi tăng tiến! Tiểu đệ này tuổi nhỏ bồng bột, dám mạo phạm quý phái, thỉnh châm chước cho." Cả đám tỷ muội đều giật mình: vốn là cục diện kề cận tử thần, lại có thể nhẹ tênh thoát ra hay sao?
"Đại ca!" Vệ Trang ít nhiều không cam chịu, nhìn nét mặt trắng xanh của Phong Giản Nguyệt, mi gian đầy vẻ cô phẫn, kêu lên: "Huynh còn muốn thả bọn họ đi? Huynh muốn chóng chết đấy ư, lại còn để bọn họ đi? Bọn họ nhận cũng chẳng buồn nhận ra huynh đang bạo bệnh, không chút lương tâm đến thế, huynh còn..."
"Câm miệng." Lời chưa được nửa, Phong Giản Nguyệt bỗng nhiên quay lại, mục quang lạnh lẽo như băng tuyết, khiến mấy người bàng quan đều lạnh mình. "Các vị đạo trưởng, mời đi trước. Ta và nhị đệ còn có việc cần bàn, thứ không tiễn xa được." Phong Giản Nguyệt đầu không quay lại, chỉ điềm đạm nói với đám nữ đạo.
Hoa Thanh ôm kiếm thi lễ: "Thế thì, Phong lão đại, bọn tôi cáo từ." Đang cùng chúng vị tỷ muội đi xuống thang lầu, Hoa Thanh xuất kỳ bất ý dừng lại, hình như hết dùng dằng nọ đến dùng dằng kia, cuối cùng nhịn không được quay lại, khẽ khàng nói: "Còn nữa, xin ông bảo trọng nhé... Mười lăm năm rồi, bà ấy thật sự việc gì cũng đều quên cả." Chúng vị tỷ muội đều không hiểu đại sư tỷ nói cái gì, lại thấy dáng người hao gầy của Phong Giản Nguyệt chấn động mãnh liệt, quay đầu chăm chú nhìn Hoa Thanh, tựa hồ cố sức nhớ lại việc gì, hồi lâu mới lên tiếng: "Cô...?"
"Phong lão đại chỉ sợ là cũng không quên được đấy chăng?" Khuôn mặt bầu bĩnh mà cao ngạo của Hoa Thanh sư tỷ bỗng nhiên thoáng hiện tiếu ý, chỉ khẽ cúi người, rồi đem cả bọn xuống lầu đi mất.
Bọn họ sau khi trở về Bích Thành sơn, sắc trời đã mờ mờ sáng, mưa đã ngừng rơi.
Còn chưa vào đến sân, đã thấy con đường nhỏ phía trước dẫn lên sơn thượng treo một dải lụa trắng, một hàng nữ đạo tố y đạo bào lô nhô chạy xuống bậc cấp. Chẳng biết có phải nàng sư muội nóng nảy nọ đã đem hết tin tức xuất sư của bọn họ mách với sư phụ đang bế quan tĩnh tọa hay không.
Sư phụ của đám nữ đệ tử đang nói đến, Tĩnh Minh, kỳ thật không quá ba mươi mấy tuổi. Có lẽ do quen tập luyện, thanh tu nhiều, hiện vẻ trầm ổn sầu muộn. Tĩnh Minh đạo trưởng xuất quan vừa nói đến kia, gương mặt ít nhiều xanh xao, đôi mi dài nhỏ cau chặt, ít nhiều sát khí. Có lẽ là do tia sát khí cùng nét sầu muộn kia lấn át mất vẻ đẹp nơi khoảng giữa đôi mi.
"Sư phụ..." Tất cả những người quay về từ Vọng Hồ lâu đều cúi đầu, nhẹ nhàng hô lên. Sư phụ là người trước nay nghiêm khắc, lần này biết được đại loạn xảy ra thế kia, chẳng hiểu sẽ xử phạt bọn họ thế nào đây. Sư phụ sủng ái Hoa Anh là thế, vậy mà trông thấy ánh mắt sắc lạnh của bà, không biết vì sao tim nàng đập dội, chỉ biết cung kính cúi đầu.
Nàng cũng biết, thụ giáo sư tổ rồi, sư phụ nghiêm khắc lạnh lùng của nàng bình nhật thống hận nhất là đệ tử đạo tâm không bền, lòng phàm vướng vít. Trước đây tứ sư muội bị tình chướng mê hoặc, dám hẹn hò với tình lang trong Bạch Vân cung, kết quả bị sư phụ phát hiện theo sát, nổi giận đùng đùng, tự tay đánh một trăm gậy, phế võ công đuổi khỏi môn phái. Nghe nói tứ sư muội cả đời về sau phải chịu tàn tật.
"Hoa Thanh, Hoa Thường, các ngươi theo ta vào Thiên Tâm các!" Ánh mắt Tĩnh Minh quét qua khuôn mặt thanh lệ của nhị đệ tử, lại không hỏi han gì, chỉ quay qua đại đệ tử mà phân phó, rồi thẳng bước quay đi.
Một thời thần sau, nàng được truyền vào Thiên Tâm các. Hoa Thanh sư tỷ và Hoa Thường sư muội đã hoàn tất việc bẩm báo, lẳng lặng đứng sau sư phụ. Ánh sáng trong phòng rất kém, khói thơm lặng lẽ quẩn quanh.
"Hoa Anh, lần này ngươi vì tỷ muội bổn môn vào sinh ra tử, sư phụ rất vui. Ngươi quả nhiên là hảo đồ đệ của ta." Nàng đang sợ hãi cúi đầu, lại nghe sư phụ êm ái mở lời, "Hoa Thanh, Hoa Thường đều nói với ta, ngươi vì kinh nghiệm chưa đủ, bị thương dưới tay Phong Thần hội, ngày mai sư phụ truyền cho ngươi Thiên Tâm bí quyết của bổn môn, lại cùng ngươi sách luyện kiếm chiêu, sau này gặp việc tương tự thì có thể đưa mình vào thế bất bại."
Thanh âm sư phụ rất êm ái, mang cả lòng thương yêu lẫn sự tán thưởng. Hoa Anh lòng đang phơi phới, hốt nhiên thoáng chốc, lại nghe thanh âm sư phụ lạnh lẽo dần: "Nhưng mà, Hoa Anh, ngươi đã xuất gia tu đạo, sao có thể có phàm niệm?"
Nàng giật mình, mặt thoáng tái đi. Đại sư tỷ, đại sư tỷ đã đem sự tình nói ra cả rồi ư? "Bộp" một tiếng, thanh âm một vật bị ném xuống, văng đến bên chân. Hàn ý trong giọng nói khi sư phụ nổi giận khiến đệ tử nào cũng thấy lo lắng: "Hoa Anh, sư phụ trước nay thấy ngươi tâm tĩnh như nước, thế nhưng Hoa Thường lại tìm thấy vật gì trong phòng người đây? Ngọc Hề Sinh thi tập! Ngươi mỗi ngày khêu đèn, nguyên lai là để đọc thứ này phải không?"
Một bản sách ngả vàng trôi đến bên trường bào tuyết bạch của nàng. Tựa đề rành rành hiện ra, chính là tựa đề hôm qua đã giở đến, Xuân Vũ. Tay Hoa Anh run lên, muốn với đến nhặt về, nhưng cuối cùng chẳng dám cử động.
"Ngươi còn dám giở quyển sách ấy ra nữa, ta chặt đứt tay ngươi!" Ngữ khí ôn hòa vừa rồi của sư phụ, bởi vì đệ tử động phàm tâm mà đột nhiên biến thành lạnh lẽo. Sắc mặt bà trở lại nghiêm lệ mà âm trầm, giống như bình nhật. Đại sư tỷ sắc mặt bình tĩnh vẫn đứng sau lưng sư phụ, tuyệt không một tia biểu tình; nhưng lục sư muội trông thấy nàng vừa ngẩng đầu lên, lại vội vàng cúi đầu xuống. "Ta về niệm Ngọc Hoàng tâm ấn diệu kinh thôi. Nghĩ mà xem, Hoa Anh, sư phụ đối với ngươi đã mềm lòng lắm rồi. Trần thế nhiều vướng bận, hãm nhập vào thì khó mà dứt ra đấy." Tĩnh Minh nhè nhẹ thở dài.
Lùi ra đến cửa, hốt nhiên phảng phất nhớ đến một việc, Hoa Anh ngần ngừ một chốc bèn dừng chân, cúi đầu nhẹ giọng: "Sư phụ... đại đương gia Phong Thần hội Phong Giản Nguyệt nhờ con thay ông ta thăm hỏi sư phụ, chúc cố giao tu vi tăng tiến."
"Phong Giản Nguyệt? Lại là y... cố giao cái gì! Căn bản không biết người này, thật muốn phá hủy thanh tu của người khác đây mà. Phong Thần hội ấy à, chả có ai là hảo nhân cả." Đầu mi sư phụ cau lại, phất phạch ống tay áo, nổi giận: "Hoa Anh ngươi cũng vậy, người như thế mà cũng tin lời được? Yên để ta quay về tu tập kinh thư nào!"
Nàng chẳng còn đất mà đứng nữa, trông thấy đại sư tỷ phía sau lưng sư phụ nhè nhẹ lắc đầu, trong ý bảo nàng hãy mau rời khỏi.
Ra khỏi cửa, khóe mắt nàng đảo qua quyển Ngọc Hề Sinh thi tập. Gió từ trong ngôi các chẳng biết từ khi nào thổi đến, bìa sách rung rung lay động. Khóe mắt nàng đột nhiên đỏ rựng, tuy nhiên chỉ cắn răng, quay lưng bỏ đi.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
38 chương
1287 chương
11 chương
19 chương
25 chương
1991 chương
55 chương