“Đình gia gia, tôi cùng đứa con gái Đình Gia Linh vô cùng vui khi gặp được ngài.” “Gia Linh con bé trẻ người non dạ, nếu được ngài che chở quả là phúc của nó rồi.” Đình Thư Huân bỏ ngoài tai những lời nói của Đình Ly, hắn choàng tay qua eo, kéo cô sát lại gần mình, đôi mắt tràn đầy sự ôn nhu chỉ dành cho người trong mắt mình. Đình Ly cảm nhận sự hờ hững từ hắn mà không có ý định từ bỏ việc làm thân với vị Đình gia gia này, ông ta kéo tay cô con gái Đình Gia Linh mình tiến lên một bước, hất cằm một cái ra hiệu cho cô ta. Đình Gia Linh ngẩn ngơ một lúc lâu với dáng vẻ điềm đạm, đường nét sắc sảo, nhất là đôi mắt phượng hẹp uy nghiêm vô cùng này. Bị cha mình kéo người một cái khiến cô ta giật mình đỏ mặt, e thẹn mà lí nhí giọng nói ngọt ngào của bản thân mình rất tự hào: “Dạ, Gia Linh xin chào Đình gia gia.” Đình Thư Huân vẫn là không có ý muốn đáp lại, Thục Yên véo vào hông khiến hắn chau mày lại, miễn cưỡng gật đầu. “Ừ, biết rồi.” Nghe chất giọng chất chứa sự bực dọc nhẹ, thêm cả lười nhác mà Thục Yên lại muốn đánh hắn hơn. Vì cái gì mà đến người thân trong gia tộc hắn hờn hợt thế kia? Hắn không xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với nhà sao chứ? Nhưng đó chỉ là Thục Yên muốn nhắc hắn lịch sự đáp lại Đình Ly cùng Đình Gia Linh thôi. Cô không ưa hai người trước mắt, bọn họ đến chào hỏi nhìn là biết không có ý tốt đẹp gì. Đình Ly thấy Đình Thư Huân không mở lời với ông ta mà cất tiếng đáp con gái mình, lòng như được mở cờ trong bụng, lão cười xuề xòa. “Đình gia gia để mắt đến nó thì tốt biết mấy!” “Con bé mới đậu ngành quản trị hôm qua thôi, nếu được làm ở Đình thị chắc chắn sẽ làm tốt mọi thứ!” “Ngài xem, để nó làm vị trí thư ký cho ngài cũng ổn thỏa, Gia Linh nhà tôi nhất định sẽ không phụ lòng của ngài!” “Ông im được rồi đó. Đến con gái mà ông cũng có ý đưa lên cho Đình Thư Huân thử qua, muốn làm ở Đình thị thì dựa vào sức lực của mình, đừng có dựa vào quan hệ như vậy.” Thục Yên càng im lặng nghe, ông ta càng không có ý để cô vào mắt. Cứ nói những lời nói mà gán ghép con gái ông ta vào tròng, muốn cho con gái ông ta một bước lên mây đây mà? Dù sao cũng có quan hệ, không lẽ Đình Ly muốn gả miễn phí Đình Gia Linh cho ông xã cô đây sao? Còn phải coi Thục Yên cô cho phép không nữa! Đình Ly muốn nâng đỡ con gái mình lên, vừa định nói vài lời mà bị Thục Yên mắng chửi một hồi, ông ta hơi ngẩn người, đưa mắt nhìn sang cô. Nghe được cô có ý mắng chửi mình, mà lại gọi thẳng tên Đình Thư Huân như vậy, không lẽ đây là…? Chưa đợi ông ta nói lại, Đình Gia Linh đã chặn họng ba mình, vẻ mặt vô cùng bất mãn với cô: “Cô là ai mà dám ăn nói với cha tôi như thế, ông ấy dù sao cũng là người phó nhiệm của ông tôi đấy, ở Pháp ông ấy có tiếng tăm cũng…” “Câm miệng.” Đình Thư Huân tiến lên một bước che chở cho Thục Yên, hắn đảo mắt qua nhìn Đình Lý hơi sợ, ông ta cũng kéo tay con gái mình, mong cho cô ta không nói bất kì điều gì nữa. Quả là có rất nhiều người có mắt như mù, Thục Yên được Đình Thư Huân đưa đi này kia ra mắt mọi người, ít ra cũng phải hiểu cô có vị trí nhất định bên cạnh hắn, vậy mà có kẻ lại không biết phép tắc mà ăn nói xấc xược như vậy. “Đình gia gia, ngài lượng thứ, con bé nó trẻ con quá.” Đình Ly nhìn hắn sắp nổi trận lôi đình mà cầu xin, cả người sắp quéo lại hết rồi. Vốn định đưa con gái ra mắt Đình Thư Huân, có gì sau này dễ bề nhờ cậy, vậy mà chưa gì con gái ông đã có ý muốn làm Đình phu nhân mà không xem mặt cô gái bên cạnh này rồi. “Có tiếng tăm như vậy cần chi đến chào hỏi kẻ hèn như tôi đây? Tiện đây tôi cũng muốn nói cho cô biết, đây là người phụ nữ của tôi, mai này sẽ làm Đình phu nhân, cha cô cũng nên gọi một tiếng cô cô đấy!” Đình Thư Huân giơ bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô, lời lẽ cương quyết nói. Đây dù sao cũng là vợ của hắn, sao có thể để cô chịu thiệt được? Hắn phải đòi lại công đạo cho vợ yêu. Biết đâu cô cảm động, tối nay về thưởng cho hắn thì sao? Nghĩ tới đã thấy phấn khích rồi! Đình Ly thở dài, bắt con gái mình khoanh tay mà xin lỗi. “Mau, xin lỗi bà bà đi!” “Con…” Bị ba mình bắt mình xin lỗi người trước mặt đành thôi đi, còn lại muốn cô ta gọi Thục Yên một tiếng bà bà? Cô ta có căm tức, có khó chịu không muốn mà Đình Ly lườm liếc bặm trợn như vậy, đành cúi đầu xin lỗi. “Cháu xin lỗi bà, xin lỗi ông.” Thục Yên gật đầu, muốn kéo hắn rời đi ngay. Bản thân mới hai mươi hai, chưa con chưa cháu mà được gọi là bà như thế có chút không quen. Nghĩ sau này được người người gọi, cô muốn khóc luôn rồi. Cô vẫn còn trẻ, vẫn chưa già mà? Đình Thư Huân phất tay để cha con họ rời đi, định hĩnh mũi mà chờ đợi cô khen ngợi, nhưng cô lại một mạch kéo mình đi khuất, giọng còn lầm bầm nữa chứ! “Em không khen anh sao, bà xã?” “Khen cái đầu anh! Con gái người ta mới mười tám mười chín mà anh hù doạ như thế sao?” Đến một góc khuất, cô phụng phịu bỏ tay hắn ra, bĩu môi một cái chê trách. Đình Thư Huân véo nhẹ lên mũi cô, vẻ mặt cô cùng cưng chiều. “Chẳng phải bà xã anh chịu thiệt sao? Anh sẽ không để em chịu oan vậy đâu, nên hù dọa cũng đáng.” “Ừm.” Thục Yên nghe cũng có lý, cô đã định đánh cho một cái hả giận rồi, nhưng là sự cao quý cùng lòng nhân ái không cho cô hành động như thế! Vẫn là ông xã cô yêu cô nhất. Đình Thư Huân biết cô đang hài lòng, ép chặt cô vào một gốc cây, vẻ mặt gian tà xuất hiện. “Thế…” Nhìn cũng biết có chuyện chẳng lành tới nơi đây rồi. Cô đẩy hắn ra một bên, né tránh đi hô hấp đang ngày một lớn lên. “Thế gì mà thế, đây là Đình gia đấy…” “Cũng là nhà của anh thôi.” “Đừng…đừng làm bậy nha Huân.” “Thế có thưởng cho anh không?” Gương mặt hắn dần gần sát mặt cô, hơi thở đầy ái mụi này bỗng chốc khiến cô đỏ mặt, chỉ sợ hắn không kiềm lòng nổi hành xác cô tại đây thì nhục nhã lắm. Vội vàng gật đầu chấp nhận. “Về thưởng, về sẽ thưởng cho anh!”.