“Phu nhân, chúc cô ngủ ngon!”
Xong xuôi mọi việc, lão Đàm nhẹ mời cô lên hướng phòng ngủ.
Cô cũng nhẹ cười chúc mọi người ngủ ngon.
Đi từ từ lên phòng, Thục Yên ngáp ngắn ngáp dài, xoa xoa phần lưng đáng thương này.
Có lẽ hôm nay đã ngồi quá nhiều nên khiến phần lưng cô đau nhức.
Chỉ muốn nằm xuống mà nghỉ ngơi thôi.
Thật mệt mỏi!
[…]
Ánh trăng chiếu rọi khắp cả giang phòng rộng lớn.
Làn gió nhè nhẹ thổi vào làm run rẩy cả người đang nằm ở giường lớn.
Đêm nay gió thổi thật lanh.
Cách cửa phòng từ từ chợt mở, bóng dáng một người tiến tới từ xa.
Hắn ta ngồi yên trên chiếc xe lăng điều khiển tự động, chạy đến cạnh giường mà nhìn con người đang say giấc nồng.
Bàn tay hắn không tự chủ mà chạm nhẹ vào mái tóc mềm mại này.
Thật đẹp!
Ánh mắt sắc lạnh chợt buông bỏ vẻ bộc cứng nhắc, tay từ từ di dời xuống gương mặt sắp tái đi vì lạnh này.
Đôi tay hắn phất nhẹ, lặp tức có người đóng rèm cùng cánh cửa lại rồi rời đi trong tích tắc.
Môi hắn chợt nở nụ cười mấp máy:
“Đình Thư Huân xin ra mắt chào em, vợ à!”
“Ưm…ấm…”
Cảm nhận được hơi ấm đang ở gần sát mặt, Thục Yên rất dỗi tự nhiên mà đưa tay lên, nắm chặt lấy bàn tay ấy cố ý áp vào mình thêm tí.
Đình Thư Huân cũng hơi ngạc nhiên, khi có người cư nhiên lại nắm tay mình mà hành động như thế.
Nhưng rồi cũng phì cười với tính khí xấu thế này của cô.
Ai lại ngủ mà chẹp chẹp miệng, cầm tay hắn mà muốn đưa lên cắn.
Nhưng rồi cũng chỉ biết cam chịu, ai bảo vừa nhìn thì lại yêu, sao mà nỡ rút tay lại chứ?
Tốt thật! Hôm nay có thể ngủ ngon cạnh cô rồi.
Đã mấy ngày hắn bay sang Paris mà cứ nhớ đến hình bóng này, gấp rút mọi việc lắm mới có thể quay trở lại đây mà gặp cô.
Từ từ, bàn tay to lớn rắn chắc của Đình Thư Huân nâng nhẹ đầu cô đặt lên tay mình.
Tay kia rất tự nhiên mà choàng ngang hông ôm lấy Thục Yên ngủ ngon lành.
***
Ánh mặt trời dần dần lên, từng tia nắng rọi xuyên qua ô cửa kính.
Sự chói mắt nhè nhẹ cũng khiến cho Thục Yên nheo nheo mắt lại, đưa tay lên che đi ánh mắt đang rọi vào mình.
Cảm giác đầu tiên chính là ở eo vô cùng nhức, nhìn lại thì một bàn tay đang để ngang ở hông mình.
Bỗng chốc khiến Thục Yên có chút hoảng mà bật dậy.
“A…ai…ai…?”
Vừa định hét toáng lên kêu cứu.
Nhưng rồi tiếng gọi lại càng vơi nhỏ dần.
Thục Yên tròn mắt nhìn con người đang nằm yên mà ngủ.
Vẻ đẹp này có thể được gọi là mỹ nam điện ảnh ấy chứ! Tại sao con người này, lại có đôi mày rậm, mi mắt cong dài cũng nhẹ run lên.
Sống mũi thẳng tắp.
Đặt biệt môi này, nhìn ngoài thì mềm mại, thật sự cuống hút ánh nhìn của người khác.
Nhưng khẽ tán dương thì chưa hẳn.
Điều sau khi cô thầm khen ngợi sắc đẹp này chính là người đang nằm cạnh cô là ai? Tại sao lại có thể nằm bên cạnh cô được chứ?
“Em nhìn đủ chưa?”
Ách!
Cô suýt chút nữa đã nhảy cẩn lên vì giật mình.
Tại sao lại biết rằng cô đang nhìn hắn chứ? Không lẽ hắn có giác quan của phụ nữ sao?
“Anh…anh là ai…?”
“Đình Thư Huân là tôi.”
Đình Thư Huân chầm chậm mở mắt ra nhìn cô.
Vốn dĩ hắn đã thức giấc từ lâu vì bản thân muốn nhìn cô khi đang ngủ, nhưng nào ngờ con người này khi dậy lại trưng bộ mặt kinh diễm khi nhìn thấy mình như thế, nội tâm đang muốn cười cũng cố phải kiềm chế lại.
“Là…Đình gia gia sao? Không ngờ anh trẻ thế…”
Thục Yên nghe đến cái tên, trong đầu từ ngày qua đến giờ luôn chắc chắn rằng hắn là người đã gần bốn mươi, có khi là bốn mươi mấy không chừng.
Nhưng nhìn gương mặt này, có phải đã rất trẻ rồi không?
“Tôi đã ba mươi mốt, em nghĩ sao khi mình sang năm mới hai mươi ba?”
“Mặt tôi già hơn anh.”
Phì! Cô thầm khinh bỉ con người khi dễ nhan sắc này của mình khi dám hỏi như thế.
Dù sao cô cũng từng là hoa khôi của trường khi còn đi học.
Nói về nhan sắc đã thua, tài giỏi thì bọn người kia cũng theo chậm một bước.
Đó là điều khiến cô luôn luôn tự hào ở mình.
Chỉ có duy nhất môn triết học là cô chẳng qua nổi.
Đã nợ môn cũng gần một năm hơn mới ra trường đấy!
“Không sao, tôi sẽ luôn sánh bước cùng em!”
Nhìn Thư Huân chắc nịch nói như thế, tâm Thục Yên cũng rung động một chút.
Quả thật là biết cách cua con gái nhà lành mà.
“Em vào thay đồ đi, tôi sẽ kêu bọn họ chuẩn bị thức ăn sáng!”
Nhìn hắn khua tay ý muốn cô thay quần áo, cô cũng gật gù định bước đi.
Nhưng chợt nhìn thấy chiếc xe lăng.
Liền nhớ lại là hắn không thể bước xuống được, chắc chắn hôm qua hắn cũng rất cực khổ mà trèo lên giường.
Cô cũng có chút xót mà đưa mắt lại nhìn hắn.
“Thế anh thì sao? Cần tôi thay quần áo giúp anh không?”.
Truyện khác cùng thể loại
139 chương
14 chương
99 chương
40 chương