Đâu đó, đôi mắt sắc bén trong bóng tối nhìn Đào Lực và cô. Môi bất giác nở nụ cười chế giễu… Rồi người đó cũng nhanh chóng rời đi ngay sau đó, không một tiếng động, không một ai phát hiện được. *** Thục Yên chạy vội ra ở ngoài sảnh, bước xuống bậc thềm suýt chút nữa là cô đã ngã té ngay đây. Chu Yến Quân vừa quay đầu lại thấy được em gái mình hoảng sợ như thế, cũng gần như trật giày cao gót suýt té thì nhanh bước đến, đỡ lấy em gái anh, định lên tiếng giở giọng trách mắng cô đi đứng không cẩn thận chốc nữa đã ngã rồi. Nhìn cả gương mặt cô đã đầy nước mắt, Thục Yên đưa đôi mắt ngấn lệ mà ngước lên nhìn anh. Cô thật sự đã muốn khóc thật lớn với anh trai mình rồi. Chu Yến Quân có chút bất ngờ, anh lau lau đi vệt nước mắt của Thục Yên, giọng anh luống cuống, nháo nhào hỏi cô: “Ây sao em lại khóc? Ngoan, nín đi nào.” “Hức…về…em muốn đến dãy Phật Tinh, em muốn chờ Đình Thư Huân…hức…” Chẳng hiểu vì sao khi cô nghe Đào Lực nói ra từ"chết", trong lòng cô lại sợ hãi như vậy. Cô khóc không ngừng, hai tay víu lấy áo vets bên ngoài của Yến Quân mà nằn nặc đòi anh đưa đến dãy núi Phật Tinh. Cô vẫn muốn tìm kiếm hắn, kiếm tới lúc mà cô nhận diện thân xác hắn, cô mới thôi tin rằng hắn đã không còn bên cạnh cô. Chu Yến Quân nhăn nhó cả mặt mày, anh gật đầu, rồi đưa cô lên xe, giọng anh trầm ấm đáp lại xoa dịu đi tâm trạng bây giờ của cô: “Được rồi anh đưa em đi. Em nín đi.” Thục Yên nghe lời anh trai, cô lau lau đi nước mắt còn sót lại, ngồi yên ở xe để anh đưa mình đi. Lúc nãy cô ngồi ở phòng họp kiên cường, mạnh mẽ bao nhiêu thì bây giờ cô lại yếu ớt, sợ hãi bấy nhiêu. Cô không vì nỗi sợ ngồi trên ghế quản lí không được yên ổn, mà là vì cô sợ mất hắn. Suốt cả chặn đường, Thục Yên cứ lóng ngóng trông chờ tin tức từ Đình Thiệu Khiêm, cứ luôn cầm điện thoại, vì sợ nếu là ai đó gọi mà không nghe được gì thì có lẽ cô sẽ hối hận đến chết mất. Chu Yến Quân cũng đã nói cô chợp mắt một chút đi. Dù sao đường đến đó cũng gần hai tiếng hơn, hơn nữa từ đêm qua đến giờ cô chưa ngủ được chút nào rồi. Nhưng Thục Yên quả quyết không chịu, cô cố chấp mà chờ đợi. Đến anh cũng thở dài, anh bất lực thật sự với em gái mình rồi. Đến dãy Phật Tinh cũng đã tầm hơn năm giờ chiều, sắc trời đã dần tối. Cuộc họp đã kéo dài mấy tiếng đồng hồ, thêm cả hai tiếng hơn ngồi xe nữa. Ánh hoàng hôn đỏ rọi xuống bóng lưng những người vẫn đang tìm kiếm trong vô vọng. Chu Yến Quân vừa đậu xe, anh chưa kịp tháo dây an toàn ra thì Thục Yên đã mở cửa bước ra nhanh hơn cả anh. Cô chạy đến bên Thiệu Khiêm, vẻ mặt của cậu vẫn không tốt lên được sau đêm qua. Vừa nhìn thấy cô, cậu bỏ dở cả chiếc bánh mì mình ăn để lót dạ mà nhanh đến trước mặt cô. “Dì nhỏ!” “Sao rồi Thiệu Khiêm? Có tìm thấy chưa?” “Vẫn chưa, nhưng mà tìm được điện thoại di động của chú nhỏ. Chiếc điện thoại này đã vỡ tan nát rồi dì.” Thiệu Khiêm nhìn cô sốt sắn hỏi như thế, cũng đành lắc đầu. Từ túi áo anh lấy ra túi zip, bên trong là những mảnh vụn còn sót lại của chiếc điện thoại. Tay cô run bần bật, cầm lấy chiếc điện thoại mà lòng không ngừng đau nhói. Cô nhận ra đây là chiếc điện thoại của Đình Thư Huân. Vậy điện thoại đây, còn người đâu chứ? “Dì, có lẽ nên để bọn họ nghỉ ngơi. Họ đã kiếm cả ngày trời rồi.” Thiệu Khiêm chỉ tay về những lính cứu hộ, mồ hôi nhể nhại, cả gương mặt đều hiện lên tia mệt mỏi đau nhức ở đằng xa. Thục Yên nhìn họ, giọng có chút ngập ngừng: “Vậy…” “Dì yên tâm. Bao giờ thấy được chú nhỏ, bọn họ mới thôi tìm kiếm.” “Cũng được, nói họ nghỉ đi…” Thục Yên gật đầu. Cô mệt mỏi day day thái dương. Cả ngày hôm nay cô cũng đâu có được nghỉ ngơi đâu chứ, nhưng lại nghĩ đến hắn, cô không thể nghỉ yên được. Đưa mắt sang nhìn Đình Thiệu Khiêm có lẽ còn tệ hơn cả cô. Cậu đã gần một ngày trời không ngủ, quần áo dính đầy bùn đất. Cả gương mặt một đêm mất ngủ trông hốc hác vô cùng. Thục Yên mủi lòng, vì hắn mà ai cũng hao tâm tổn sức cả, cô vỗ vai Đình Thiệu Khiêm mà khuyên: “Cháu nên về nghỉ ngơi chút đi, cháu cũng đã mệt mỏi không kém gì bọn họ đâu.”.