“Tôi sẽ nhanh đến.” Đình Thư Huân gấp gáp đáp lại, rồi nhanh chóng cúp máy. Vẻ mặt không mấy thoải mái mà bày ra trước mắt hai người bên cạnh. Thục Yên biết chắc có chuyện không ổn đã xảy ra. Nghe qua câu chuyện có lẽ ở hầm mỏ đã xảy ra chuyện lớn rồi. “Thư Huân, ở hầm xảy ra chuyện lớn sao?” “Chú nhỏ, có chuyện lớn sao?” Đình Thiệu Khiêm cũng lo lắng không kém Thục Yên mà nháo nhào hỏi Đình Thư Huân. Hắn day day thái dương mà chưa kể ngay cho cô cùng cậu biết. Đây là lần đầu tiên hầm ở Nam Mỹ của hắn lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Hơn thế hai hầm lớn cũng đều bị bom đánh sập. Kẻ nào lại có thể lớn gan cài người vào mà phá hắn như thế. Dù là thiệt hại tài sản tổn thất lớn, nhưng lại có mạng người ở trong đấy. Hắn làm sao có thể yên ổn định tâm được. Nghĩ lại chút chuyện, dù sao vẫn là đừng nên nói để tránh cô lo. “Thập Lưu, ngừng xe.” Đình Thư Huân nhướn người lên một chút, mở chiếc ô cửa nhỏ dài một gang tay ngay nơi ngăn cách chỗ lái và chỗ ngồi, hắn vỗ vai cậu thanh niên đang cái xe một cái, mắt hắn dừng lại chiếc đồng hồ trên xe. 25:39! Thập Lưu - tài xế riêng kiêm người trung thành của hắn ở Canada cũng theo hắn trở về Đình gia. Vừa nghe hắn ra lệnh, anh ta cũng nhanh chạy chậm lại, tấp vào bên lề. “Huân, anh không nói gì sao…?” Trước khi tay hắn chạm lấy nắm cửa xe, Thục Yên dùng tay víu lấy góc áo của hắn khẽ hỏi. Giọng vô cùng nhẹ nhàng hỏi thăm. Đình Thư Huân đành mỉm cười để cô an lòng. Hắn nhanh cúi đầu xuống, hôn lên trán cô mà thì thầm. “Bảo trọng, coi chừng người tên Lưu Phi, và…” Thục Yên ngước nhìn hắn, đáy mắt kia tràn đầy sự dịu dàng quan tâm cô, cô khẽ gật đầu. Nghe lời hắn mà nhất định không ngó lung tung. Đây có lẽ là lời ngọt ngào mà khiến cô an tâm nhất. Hắn xoa đầu cô, rồi đưa mắt sang Thiệu Khiêm mà căn dặn. “Cháu chăm sóc cho dì nhỏ. Nếu cô ấy có chuyện gì, chú sẽ đích thân đánh vào mông cháu!” “Chú này!!!” Nghe câu hù doạ mà lại làm Thiệu Khiêm ngượng đỏ cả mặt này. Cậu liếc chú nhỏ mình một cái rồi hừ lạnh. Chú nhỏ cứ làm như cậu còn nhỏ vậy, dù sao cậu đã hai mươi mấy tuổi rồi mà cứ nói mấy câu làm người khác liên tưởng cậu mới bốn, năm tuổi. Đình Thư Huân đã gọi cho lão Đàm lái một chiếc xe nhanh đến, dù sao ở đây cũng gần với biệt thự Tâm Cung. Hắn vẫn nên để Thập Lưu lái xe đưa đi thì hơn. Ít ra lão Đàm đưa về hắn sẽ an tâm hơn rất nhiều. Nhìn chiếc xe đã đến, đỗ ngay bên cạnh hắn. Thư Huân căn dặn ông thật kỹ, ông gật đầu. Cả cuộc nói chuyện mà cô chẳng nghe được câu gì, cứ mong ngóng không thôi. “Yên, em cùng Thiệu Khiêm để lão Đàm đưa về.” “Sao…sao vậy?” “Lão Đàm mắt yếu không thể lái xe đến dãy Phật Tinh được. Chỉ có thể để Thập Lưu đưa anh đi.” Đình Thư Huân giải thích cho cô. Thục Yên nghe hắn nói cũng hợp lý. Dù sao đường lên dãy ít nhiều sẽ gập ghềnh, lão Đàm cũng đã có tuổi tất nhiên mắt sẽ không bằng thanh niên trẻ Thập Lưu được. Vẫn là hắn suy nghĩ thấu đáo. Cô nhanh rời khỏi xe cùng Thiệu Khiêm mà về xe được lão Đàm đợi sẵn. Trước khi chiếc xe lăn bánh, cô nhìn hắn…rất lâu. Lần này, mong hắn thật sự bình an quay về. Nhưng mong như thế, trong lòng cô lại cứ bồn chồn khó chịu không thôi. Cô mong hắn không đi chuyến này thì hơn! Ngồi được hơn tầm năm phút hơn đã đến cổng Tâm Cung. Cô mệt mỏi mà nói Thiệu Khiêm cô về phòng nghỉ ngơi trước. Cậu gật đầu rồi tạm biệt cô, cậu cũng được người hầu chuẩn bị phòng riêng. Nằm trên giường thoải mái, Thiệu Khiêm chăm chú lướt lướt nhìn vào bản tin ở điện thoại. Điện thoại hiển thị giờ đã là 22:45 phút..