“Đây là gì thế, ông xã?” Nghe hai từ “ông xã” một lần nữa, môi Đình Thư Huân giương nhẹ có ý cười, bỏ dở airport ra, đặt hẳn máy tính sang một bên mà cười nhẹ. Tay véo nhẹ mũi cô cưng chiều. “Là điểm chỉ rõ nơi sập hầm, hầm này nhỏ nên may mắn không ai thiệt mạng.” Thục Yên gật đầu, nhướm người qua hắn một chút, có chút thắc mắc mà chỉ vô số chấm xanh trên màn hình mà hỏi tiếp. “Thế…chấm này thì sao?” Bàn tay hắn vô cùng tự nhiên mà xoa lấy bờ mông quyến rũ sau lớp váy, tay hắn nhẹ đưa vào, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn xem cô chỉ cái gì, cũng rất nhịp nhàng mà đáp lại cô: “Là các hầm còn lại đó, nào nhích lên một tí đi bà xã!” Chất giọng trầm ấm vô cùng dễ chịu thì thầm vào bên tai cô. Hai má có chút phiếm hồng, liền ngồi ngay ngắn lại trách đi động tác càn rỡ, được nước lấn tới từ hắn. Thục Yên có chút thẹn mà đánh ngược lại vào ngực hắn. “Cái gì mà bà xã…” “Haha, em là vợ tôi, không gọi bà xã vậy gọi là vợ đúng không?” Đình Thư Huân nhướm mày, hắn rất không đứng đắn, đưa tay tay lên luồng lách vào trong váy Thục Yên, tay kia liền đưa lên đặt vào ngực cô mà nhào nặn. “Anh…đừng có được nước lấn tới a…” Thục Yên dần dần thở dốc, cô càng muốn trách thì tay hắn càng muốn tiến sâu vào trong. Hai tay nắm lấy góc áo hắn không ngừng cào cấu. Thư Huân cuối cùng cũng chịu tha cho cô, hôn một cái phóc lên trán rồi giúp cô kéo váy xuống chỉn chu lại. Dù sao ở đây cũng là ở Chu gia, hắn không được làm quá lên như vậy. Bản thân cũng mong thằng em mình hãy nhịn xuống đừng lên nữa, nếu không hắn chết với cô mất! Thục Yên như bị tụt cả hứng, bặm môi nhìn hắn vẫn không nói lời nào với cô mà tiếp tục xem máy tính. Con người này cư nhiên lại từ bỏ dễ dàng như vậy chứ? Thật là đáng ghét mà. Cô cũng không thèm để ý, liền quay ngoắc sang một bên, lòng không ngừng oán trách con người vô tâm vô vị này. Nhưng Thục Yên đâu biết, Đình Thư Huân đã nhịn đến mức rơi cả mồ hôi dù đang ở trong xe, hơi lạnh luôn phả vào liên tục. Cộc cộc. Cửa kính xe vang lên tiếng gõ cửa, Thục Yên nhìn sang liền ấn nút mở cửa kính hạ xuống. “Anh hai…” Cô liền mở cửa bước xuống xe, nhìn vẻ mặt anh cô có chút gấp gáp cùng lo lắng mà không rõ việc gì. “Anh hai, sao vậy?” “Yên, công ty có đối tác cần gặp anh. Xin lỗi em nhé, hẹn em khi khác anh sẽ bù đắp lại cho em.” Yến Quân vừa nãy nghe cuộc gọi từ thư ký, ra là người bên đối tác làm ăn muốn gọi anh đến để bàn về chuyện hợp tác. Nhưng vấn đề ở đây là muốn mời riêng anh. Thường thì mọi chuyện sẽ do thư ký lo liệu, nay lại bắt buộc đến anh nên anh phải đi. Dù gì đây cũng là người có tiếng tăm, anh vẫn nên là nói trước với cô một chút rồi rời đi. Thục Yên nghe anh nói liền biết là chuyện quan trọng, anh thúc anh đi nhanh một chút. “Chuyện công ty quan trọng, anh cứ đi đi, em và Thư Huân khi khác sẽ gặp lại anh.” “Được, em giữ gìn sức khỏe.” Yến Quân xoa nhẹ vào đầu cô mà khẽ cười, rồi cũng nhanh mà rời đi lên chiếc xe bên cạnh. Trong mắt Yến Quân, Thục Yên mãi mãi là em gái nhỏ của anh. Dù bây giờ cô đã khôn lớn, đã trưởng thành lên rất nhiều. Nhưng sẽ vẫn là đứa em gái mà Chu Yến Quân thương yêu nhất. Bởi bây giờ, người thân duy nhất của anh ở Chu gia, cũng chỉ có Chu Thục Yên mà thôi. Thục Yên nhìn anh đã đi, mà bản thân bị ánh nắng của buổi trưa rọi vào như muốn thiêu đốt da thịt nõn nà này, cô nhanh vào lại xe đóng cửa. Hôm nay cũng có chút mệt mỏi mà. “Hừm, xem ra Yến Quân đối xử với tốt với em nhỉ? Cả xoa đầu cơ mà…”.