“Đừng kêu nữa.
Mỗi khi em kêu anh em của tôi đều dựng đứng cả lên…”
Thục Yên cũng bởi vì bị lời nói này mà làm cho mình ngậm miệng lại.
Cô từ nay mà còn dám gọi thân mật như thế chính là tự dâng hiến mình.
Bàn tay hắn từ từ trượt xuống vòng eo nhỏ nhắn xoa nhẹ.
Hai mắt của Đình Thư Huân giờ đã đục ngầu, hắn đưa lưỡi liếm nhẹ một đường dọc thẳng xuống bụng phẳng lì của cô.
“Đừng…không sạch…”
Thục Yên ái ngại khép chặt hai hai chân mình, tránh cho gương mặt ai kia đang dần dần muốn xuống thêm phía dưới.
Nhưng hành động kẹp này vô tình lại như thêm siết chặt đầu hắn lại, cố ý ép sát vào u cốc của cô.
Đình Thư Huân chợt cười, tay từ từ tách hai chân cô ra, giở giọng trêu chọc:
“Miệng lưỡi nói một đằng mà hành động làm một nẻo sao Yên Yên?”
“Ư…ưm…không…không có.”
Cô lên tiếng muốn phản bác lại hùng hồ, nhưng lại đổi thành tiếng nỉ non không ngừng.
Chiếc lưỡi điêu luyện từ từ càng quét mọi ngóc ngách bên trong cô.
Tay hắn nâng mông cô lên để dễ dàng cho việc nhìn rõ mọi nơi.
Những lớp áo váy cuối cùng còn dính lại trên người cô đều bị Thư Huân cởi sạch sẽ.
Cả cơ thể trần như nhộng này, hắn đều nhìn chăm chú như muốn ghi nhớ lại mọi thứ trong đầu mình.
Bắt gặp được đôi mắt đó, Thục Yên quay sang hướng khác, cắn chặt môi mình lại.
Tim cô giờ đây đang nhảy loạn lên.
Vì lửa tình đang dần dâng cao, cũng vì e thẹn với bộ mặt kia mà cô không đối diện với hắn được.
“Yên Yên, chỉ muốn ghi nhớ mọi thứ của em vào đầu tôi.”
Chất giọng khàn khàn của hắn vì tình giờ đây nghe gợi tình hơn bao giờ hết.
Đặt hông cô xuống chiếc gối mềm mại.
Hắn hôn nhẹ lên trán cô, như muốn bảo cô thả lỏng yên tâm.
“Huân…giờ mới biết anh rất lưu manh!”
“Haha, lưu manh thì đã sao? Tôi lưu manh với vợ mình chứ không phải với người phụ nữ khác.”
Đình Thư Huân cố định lại hông cô, từ từ đưa cậu em đã phồng to, đang ngẩn cao đầu lên tìm kiếm lối đi vào.
Thục Yên vẫn còn đang giật mình với thứ to lớn kia, dường như quá xấu hổ mà cô đưa tay lên che mặt mình lại.
Trong mắt hắn, cô thật đáng yêu.
Không đợi thêm một phút giây nào nữa, eo hắn từ từ hạ xuống, trực tiếp xuyên thẳng qua lớp màn mỏng manh.
Đôi mắt hắn có chút bỡ ngỡ, lại không biết đây là lần đầu của cô…
“Đau…Huân…hức…”
Thục Yên đau đến mức tái mặt, hai tay ôm tấm lưng rộng kia mà cào cấu không ngừng.
Quả thật rất đau! Huống hồ đây là lần đầu của cô, lại chịu vật lớn như vậy đã khiến cô bật khóc.
“Ngoan, thả lỏng.
Tôi sẽ nhẹ nhàng!”
Cô cố gắng hít thở đều đặn, hắn khẽ liếm liếm môi, cố gắng động đậy một chút.
Từ từ đã vào được gần một nửa, nhìn được cô đã ổn định lại hơi thở không chậm liền thúc vào thật mạnh.
Bên dưới hắn không ngừng luận động, dù cho cô xin tha, cào lấy tấm lưng đến mức áo cũng muốn rách.
Nhưng cơn đau từ từ qua đi, bây giờ chính là khoái cảm, sung sướng tột cùng.
Môi cô không ngừng bật ra những âm thanh rên rỉ, còn có cả con người vẫn vẫn rất hăng hái trên cơ thể cô.
“Ư…ưm…”
Ra vào đã hơn trăm cái, Thư Huân cuối cùng cũng chịu dừng lại, phóng thích dòng chất tinh ấm nóng vào sâu trong cơ thể cô.
Cả hai ngã xuống giường đều phát ra tiếng kêu thõa mãn thoái mái vô cùng.
Nhưng chưa được một phút, hắn đã chuẩn bật dậy mà kéo một chân cô lên đặt lên vai mình, cậu em trai đã ngóc đầu, đôi mắt hắn cười tít lên:
“Một lần nữa!”
Chẳng biết qua bao lâu câu"Một lần nữa!" của hắn, giờ đây trời đã xế chiều.
Nhìn Thục Yên mệt mỏi đến mức ngủ khi hắn vẫn chuyên tâm cày lên người cô.
Đến chiều hắn mới chịu buông tha.
Tay hắn vuốt nhẹ lên mái tóc nâu nhạt xoăn nhẹ, làn da trắng mút chi chít những vết đỏ tím thoắt ẩn thoắt hiện trên nền đen này tạo nên một tác phẩm tuyệt mỹ.
Hôm nay đòi cô như thế, đã đủ rồi.
Chỉ tiết là để cô biết hắn không hề liệt, khi cô thức giấc không biết rằng cô sẽ nghĩ hắn ra sao.
Khoác chiếc áo choàng đen trên mình, tay hắn với lấy điếu thuốc từ từ bước ra ban công.
Châm thuốc, hắn rít từng hơi, làn khói trắng lan tỏa trong không trung.
Quả thật hắn bị liệt thật.
Nhưng đã khỏi vào hai năm trước nhờ việc tập xạ trị.
Vì biết âm mưu máy bay tự nhiên nổ là rất vô lý, chính vì vậy hắn mới để mọi người nhìn thấy một Đình Thư Huân liệt nửa người, như vậy mới thuận lợi cho việc điều tra của mình.
Dù bây giờ cô đã biết, sợ mọi việc bị bại lộ.
Nhưng không sao, hắn tin người phụ nữ của mình…
Gió hôm nay không lớn lắm, lành lạnh rồi.
Sắp qua đông, có lẽ hắn nên chuẩn bị mọi thứ trước mùa xuân năm sau.
***
“Ông chủ, máy bay đậu trước sân biệt phủ.”
Lão Đàm nhìn ông chủ đang đi lại trên đôi chân của mình có chút ngỡ ngàng, nhưng vẫn cúi đầu thông báo.
Ông nghĩ dù sao ông chủ rất thương phu nhân, có lẽ để cô biết là chuyện thường tình.
“Ừ, chuẩn bị mọi thứ tôi sẽ gọi cô ấy dây.”.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
6 chương
70 chương
12 chương
308 chương
67 chương
180 chương
21 chương
188 chương
330 chương