“Tủ có áo, em thay đi đừng gọi lão Đàm, tôi ngại.”
Cái gì vậy trời!!!
Đình Thư Huân hắn cũng biết ngại nữa sao? Cô nghe mà nổi hết cả da gà.
Không lẽ bản thân hắn chưa ai từng thay đồ giúp sao chứ? Nghe không tin nổi thật.
Nhưng nghĩ thì chỉ nghĩ thôi, cô sợ hắn thấm mồ hôi mà bệnh mất.
Sức khỏe hắn, cơ thể hắn như thể đã hao tổn một nửa mà còn bệnh nữa chắc chắn là không ổn.
Cô thầm nghĩ dù sao cũng sẽ là vợ chồng, cô không cần ngại.
Nghĩ liền nhanh bước đến chiếc tủ mở ra.
Điều làm cô choáng ngợp nhất chính là vô số huân chương cùng một vài thứ đồ tinh xảo được cất trong hộp kính, còn có một thứ rất quen mắt.
Chính là chiếc vòng đen trạm bằng đá đen bóng kia, cô đã từng nhìn qua nó!! Dù là không nhớ rõ ai đã mang nhưng cô vẫn đinh ninh rằng mình từ nhìn thấy.
Nghe được thanh âm của Đình Thư Huân khẽ rên, cô mới nhanh lấy tùy tiện một chiếc áo đến.
Nhanh bước vào phòng tắm lấy một chiếc khăn thấm nước ấm rồi bước đến giường ngồi xuống.
“Này, tôi đỡ anh ngồi dậy.”
Thục Yên nhanh kéo cơ thể nặng nề này dựa vào thành giường, bàn tay thoăn thoắt cầm lấy khăn lau lau cơ thể này.
Chắc hắn sốt rồi đây mà!
Vừa muốn cởi áo, lại không dám.
Rốt cuộc nhìn mặt hắn đã phiếm hồng lên thì cô cũng đành cắn răng nhắm mắt nhắm mũi lại mà cởi áo hắn ra.
Quả là con người hoàn hảo, từng đường cơ dù không to lớn nhưng đủ để thấy sự rắn chắc này, cả cơ bụng bốn múi cũng rõ ràng hiện lên.
Đây chính là hình mẫu lí tưởng của chị em đây mà!
Thục Yên cảm thán trong lòng, số cô đã quá hời rồi.
Nhưng tay vẫn nhanh lấy áo khác mặc vào cho Thư Huân, rồi đỡ hắn nằm xuống.
“Tôi lấy thuốc…”
“Ở đây, ôm tôi!”
Đình Thư Huân một lần nữa kéo cô nằm xuống.
Cả cơ thể nóng ran lên vì sốt ôm lấy cô.
Thục Yên thở dài, cũng ôm lấy hắn mà cố gắng ngủ.
Đêm nay một con người thì mệt, người thì ngủ bất tận trời mây.
***
“Sao tôi không biết cô ta? Cô ta ở đây bao lâu rồi lão Đàm?”
Bóng đen ấy một lần nữa lẩn quẩn dưới nhà, đi tới đi lui trước mặt ông.
Thật sự đã muốn đi nhưng sự tò mò kéo cô ta chần chừ ở đây.
“Tần Tiểu Ô, đừng tò mò về người phụ nữ của ông chủ!”
Lão Đàm lên tiếng nhắc nhở nhẹ, ông vẫn luôn được ông chủ căn dặn là bảo vệ phu nhân, bằng bất cứ giá nào.
Kể cả có người tò mò cũng không muốn nói.
Huống hồ đây chỉ là người dưới trướng của ông chủ, ông vẫn không nên cho biết nhiều kẻo gây họa thì hơn.
“Tôi biết! Nhưng mà cô gái này…giống một người.”
Tiểu Ô vẫn rất cáu gắt mà đáp trả.
Cô ta không nói quá, lúc đầu nhìn còn lầm, nhưng nhìn lại thì rất đúng.
“Là ai?”
“Ông Đàm, ông quên Tịch Hạ?”
Ngay khi Tần Tiểu Ô vừa nhắc đến cái tên Tịch Hạ, ánh mắt lão Đàm chợt trùng xuống nặng nề.
Là Tịch Hạ…là người phụ nữ Tịch Hạ.
Có lẽ cả cuộc đời này ông cũng chẳng thể quên được cái tên Tịch Hạ này, là người phụ nữ ông yêu đây mà.
Lúc đầu khi nhìn thấy Thục Yên, ông cứ tưởng chỉ có bản thân ông suy nghĩ như thế, nhưng bây giờ Tiểu Ô cũng có suy nghĩ giống ông, không lẽ…?
“Hoặc có thể người giống người.
Dù sao bà ấy mất cách đây gần mười năm hơn rồi.”
Lão Đàm vẫn chỉ gật đầu mà im lặng, ông xoay người trở lại phòng mình.
Tiểu Ô chỉ chau mày khó hiểu.
Người lớn tuổi không nói không lời gì thế à?
Dù sao cô ta vẫn chẹp miệng, nhanh lấy vội chiếc áo khoác mà rời đi.
Cô ta vẫn rất bận rộn.
***
“Ưm…”
Cô khẽ rên nhẹ một tiếng, muốn vươn vai mà ngáp thì bị kẹt lại, mở mắt ra vẫn là người đàn ông mà mình ôm cứng ngắt này, có chút xấu hổ.
Đưa tay lên trán, xem ra là hắn đỡ sốt rồi.
Thục Yên chăm chú nhìn hắn ngủ.
Thật đẹp! Cho dù cô đã từng khen hắn bao lần trong lòng, nhưng vẫn muốn khen tiếp.
Hai hàng mi rung rung lên trong nắng sớm khiến Thục Yên muốn chạm nhẹ vào.
Tâm có chút giật thót, không chịu nổi mà cựa mình một cái, lặp tức bắt gặp ánh mắt đã mở từ lúc nào đang nhìn mình.
Muốn rớt tim ra ngoài vậy!
“Em…đừng quấy nữa…nằm yên tí… .”
Thục Yên vẫn không hiểu chuyện gì, cô vẫn muốn chọc ghẹo hắn một tí, không nghe lời hắn nói mà càng nhích lại gần hắn.
“Anh sợ tôi chiếm chỗ sao?”
“Đừng…”
Thục Yên mặc kệ vẻ mặt nhăn nhó đến cực điểm kia, đến khi cảm nhận một vật gì đó đang dần dần lớn lên sau đũng quần, cứ cạ vào đùi mình thì lúc này cô mới tròn mắt.
Hai chân cũng ngừng động tác trêu ghẹo, cô đưa mắt lên nhìn Đình Thư Huân nhắm cả hai mắt, mồ hôi đẫm cả trán, môi cũng nghiến răng nghiến lợi như đang chịu đựng.
Cô cũng thật sự biết mình vừa đụng trúng gì rồi, liền bật dậy, mặt cũng đỏ lên vì ngại ngùng này.
Cô chỉ vào mặt hắn, lời cũng líu díu cả lưỡi nói không rành mạch rõ ràng:
“Anh…anh…anh rõ ràng, anh bị…liệt mà??”
Đến lúc này cô mới chợt nhớ ra hắn bị liệt nửa người, tại sao vẫn lên, còn to lớn như vậy?
“Tôi bị liệt hai chân chứ đâu phải bị liệt cái này.
Nó còn sử dụng tốt lắm! Em thử tí không?”.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
6 chương
70 chương
12 chương
308 chương
67 chương
180 chương
21 chương
188 chương
330 chương