Đám người bọn họ chạy lên trước khách sạn, cảnh tượng kinh hoàng trước mắt cũng dần dần hiện lên trong đôi mắt của những con người phía dưới. Thục Yên, Lý Kha cùng đám nhóc đã chạy thoát khỏi căn phòng vừa rồi, nhìn thấy họ đều nhào đến ôm, khóc lóc trong sự sợ hãi. Phía trên ban công, một tên quái dị, đầu gội băng gạc trắng đã ngã màu vàng nhạt, thân thể đã suy yếu đi nhiều, lão ta chống lên thành lan can bằng đôi chân bị mất đi một nửa của mình, một tay lão cầm một con dao sắc nhọn kề lên cổ Tần Tiêu, tay còn lại không ngừng vuốt ve dọc cơ thể của cậu. Nụ cười đê tiện, biến thái của Đào Lập Đông vang dội khắp một vùng trời tĩnh mịch. Lão nhìn xuống những con người bên dưới mà không ngừng cười cợt, không ngừng khiêu khích đám đông: “Haha, tụi bây tìm ra con mình rồi đúng không?” “Tụi mày đã thấy nó chết rồi đúng không? Đó là cái giá chúng bây phải trả vì đã dám động đến tao, dám động đến Đào Lập Đông này.” “Tao đã chờ ròng rã bốn năm hơn, tụi mày mới ghé nơi đây, trời không phụ lòng tốt của tao.” “Chắc có lẽ tụi mày đau khổ lắm đúng không, khà khà, thật xứng đáng cho tụi bây.” Đình Thư Huân nhìn an nguy của Tần Tiêu phía trên, không hiểu vì sao lão ta lại có thể lọt vào khách sạn người người canh gác nghiêm ngặt này. Không một ai phát hiện ra hay sao? “Huân…con chúng ta…” Thục Yên co ro trong lòng hắn, ngước đôi mắt bồ câu không tin tưởng với mấy câu vừa rồi của Đào Lập Đông, cô vẫn muốn xác nhận lại với ông xã mình. Chẳng phải hắn hứa sẽ mang Đình Húc Niên an toàn về cho cô ư? Không thể nào có chuyện xấu xảy ra đâu. Không thể nào… Đình Thư Huân mím môi không đáp, hắn hiện tại cũng không biết là Đình Húc Niên đang ở đâu, có chắc chắn là lọt vào tay của Đào Lập Đông hay không nữa. Nhưng hiện tại, hắn không biết nói, giải thích như thế nào với cô cả… “Yên, mặc kệ lão ta nói. Anh tin Húc Niên không xảy ra việc gì.”. “Nhưng lão ta…” “Tin anh.” Phải, tin hắn lần này. Nhất định sẽ cứu lấy Đình Húc Niên trước khi lão ta hại con trai hắn. “Đình Thư Huân, mày và con đàn bà của mày đau khổ lắm đúng không?” “Cả thằng Lưu Phi, mày dám phản bội tao, lần này tao tiễn người yêu mày đi trước một bước, sau đó sẽ tới lũ tụi mày.” “Đừng trách tao, hãy trách số tụi bây sinh ra đã tốt hơn tao.” Nói đoạn lâu, Đào Lập Đông đã đè con dao lên da thịt mỏng manh của Tần Tiêu. Nhìn cơ thể đã hoàn toàn lành lặn này, lão ta không thích, lão ta thích cơ thể đầy vết máu, đầy vết loang lỗ của vết thương gây ra. Những thứ đó mới là tuyệt, mới hấp dẫn đôi mắt biến thái này của lão. Đào Lập Đông thì thầm vào bên tai của Tần Tiêu, ánh mắt lão ta hiện ra một tia đượm buồn, sâu sắc cất lời: “Tiêu, em không yêu tôi sao?” Tần Tiêu cắn chặt răng, ngăn không cho phép mình buồn nôn trước mặt lão. Hiện tại tính mạng cậu đang bị uy hiếp, không thể nào biểu hiện thái quá lên lào lão tức tối được. “Tiêu, tôi đưa em đi không kịp…hay bây giờ tôi và em cùng đi được không? Em thừa nhận đi, bốn năm qua em không nương chút tình cảm nào với tôi sao?” “Tôi ghê tởm ông.” “Vậy sao? Vậy em thích Lưu Phi hơn tôi sao? Đêm qua tôi thấy em và tên đó ân ái, vẻ mặt thỏa mãn dễ chịu của em khác xa với gương mặt cau có, khó chịu, chửi rủa của em khi tôi chạm vào. Em đừng phân biệt đối xử được không?” “Im miệng lại, ông không có tư cách so sánh với Lưu Phi.” Tần Tiêu phản bác, gương mặt thoáng chốc đỏ hồng khi nghe lão ta nhắc về đêm qua. Không tin được là lão ta lại cuồng loạn đến mức xem trộm cảnh xuân của câuh cùng Lưu Phi. Nhưng mà đúng thật, chuyện gì lão cũng dám làm không lẽ việc này không dám hay sao? “Vậy sao, vậy để em và hắn ta chết chung, hay em muốn em đi trước, sau đó hắn ta sẽ nhìn em theo sau? Hay em muốn như nào tôi cũng chấp nhận cả.” “Ông không nên làm mấy việc gây oán này.” “Sao lại không nên? Hay tôi kể cho em nghe một câu chuyện nhé?” Đào Lập Đông vẫn chú tâm vào gương mặt nhỏ nhắn này, lão ta vẫn muốn kể một câu chuyện của đời mình cho Tần Tiêu nghe. Chưa đợi Tần Tiêu đáp lại ý muốn nghe hay không, ông ta bắt đầu kể cho cậu nghe câu chuyện hơn nửa đời người của ông ta: “Tôi sinh ra và lớp lên ở một căn nhà lụp xụp, quanh năm không có nổi mảnh cơm manh áo đầy đủ. Mẹ tôi thương tôi lắm, nhưng bà ấy mất rồi. Bà ấy chị chị ruột của mình là bà Đào hại chết, bà ấy nghĩ rằng khi mẹ tôi chết, chồng bà ấy sẽ không qua lại với mẹ tôi nữa. Trước khi cha tôi đến đón tôi về Đào gia, tôi đã rất khổ sở với người cha dượng kia. Ông ta là một kẻ biến thái, một tên đồ tể man rợn, ông ta là một nỗi ám ảnh của cả tuổi thơ của tôi. Ông ta chưa bao giờ mắng chửi tôi, một câu cũng không! Ông ta cho tôi thức ăn ngon, quần áo đẹp, ông ta luôn là người cha đúng mực vào ban ngày, đêm đến sự thú tính trong người ông ta bộc lộ rõ ra, ông ta đã nắm lấy cơ thể tôi, dù thắt lưng trói lại và nói rằng, muốn cho tôi một cảm giác khoái lạc. Và rồi tôi tin theo, ông ta cười một nụ cười nham hiểm, đã giơ hai chân tôi lên cao, dùng một vật nhọn kìm kẹp lấy hạ bộ của tôi. Cảm giác đó đau đớn khôn xiết, tôi hét lên ngay sau đó. Nhưng đó không hẳn là sợ, ông ta đã móc ra từ quần thứ tởm lợm đó, đặt vào thân tôi chà xát, rồi cố bắt tôi ngậm nó, bắt tôi phải phục tùng liếm láp như một con thú vậy, tôi sợ hãi, tôi cầu xin, tôi van nài nhưng ông ta không nghe…đến một ngày, ông ta chết dưới cây súng săn của mình khi đang lên đỉnh, em biết không? Tôi đã bắn ông ta đấy. Sau đó tôi lang thang xuống thành phố, và gặp được Đào Viên Ngoại, là người cha ruột tàn nhẫn bỏ rơi tôi. Tôi bắt đầu sống một cuộc sống như bao người, nhưng cái thú tính ấy truyền sang tôi, tôi cố kìm hãm thế nào cũng không thể được. Trước khi tôi say mê em, tôi đã nhắm vào Đình Thư Huân, hắn ta rất cường tráng, rất điển trai, tôi quả thật đã bị cuống hút, nhưng có lần tôi muốn giúp đỡ hắn ta, muốn hắn ta từ từ tiếp nhận mình, và hắn ta chửi tôi, hắn bảo không cần, và vô số lần khước từ lấy sự chân thành của tôi. Tôi hận hắn, tôi ghét hắn. Hắn có địa vị, có tiền có quyền có tất cả. Lẽ ra tôi đã bỏ cuộc lâu rồi, nhưng ngày hôm đó em lại cười với Lưu Phi, ngày đó giá mà em không nở nụ cười ấm áp đó, tôi đã không xa lầy vào vũng bùn, giờ đây thân thể tôi tàn tạ làm sao? Em thấy không Tần Tiêu, tất cả đều là vì em…vì nụ cười ngày hôm đó của em!”.