Đỉnh cấp rể quý

Chương 782 : Điếc Không Sợ Súng

“Quả nhiên Trần Dật Thần rất mạnh mẽ, vừa đột phá Hóa Kình trung kỳ đã mạnh như vậy, sau này sẽ là nhà vô địch trong thế hệ sau.” Trên khán đài, ngoài những khán giả bình thường, thì trong lòng máy vị võ giả kia cũng không khỏi xuất hiện câu nói này. “Thật khó tin, đúng là yêu nghiệt!” Chứng kiến mọi chuyện trên võ đài, Dunney không khỏi bật thốt, Trần Dật Thần thật sự mang tới quá nhiều cơn sốc cho anh. . ngôn tình tổng tài Lúc trước anh còn nói phải quyết đấu với Trần Dật Thần một trận, nhưng giờ xem ra anh có chút không biết tự lượng sức. Giờ người có nội tâm phức tạp nhát phải kể đến Arthur ở bên cạnh, giờ trong lòng anh ta ảm đạm như nước, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, trước đó anh muốn tới đây là để tận mắt chứng kiến Trần Dật Thần bị tra tấn đến chết, ai dè trước khi trận đấu bắt đầu anh ta lại đột phá lên Hóa Kình trung kỳ, làm lòng tin của anh ta hơi dao động, không ngờ anh ta chỉ một chiêu đã đánh bại Ngô Khôn, điều này đã làm Arthur không thể chấp nhận được. Trong lòng Arthur biết rõ, thực lực của Ngô Khôn mạnh hơn anh, nhưng Trần Dật Thần lại có thể một chiêu đánh bại Ngô Khôn, vậy thì anh cũng thế. “Lần nào anh ta cũng có thể phát triển nhanh như vậy trong khoảng thời gian ngắn.” Trong lòng Arthur hơi đau khổ, giờ anh đã không còn là người cùng cảnh giới với Trần Dật Thần nữa, nên không thể nào đánh đồng với anh ta. “Hay quá, Trần Dật Thần sắp thắng rồi!” Trên khu ghế VIP, Thánh nữ Tiffany vỗ tay bày tỏ tâm trạng kích động, trong lòng cô biết rất rõ, nếu Trần Dật Thần chiến thắng cuộc thi sẽ có nghĩa gì, chính vì vậy, trong lòng cô đã vui như nở hoa. Còn thư ký trưởng Modric thì trong lòng hơi xao động, quả thật thực lực của Trần Dật Thần đã nằm ngoài dự đoán, Giáo hoàng Zeus ở bên cạnh cũng tươi cười nhìn Trần Dật Thần, thầm gật đầu, càng nhìn càng xem trọng anh. “Đại huynh đệ thật sự quá lợi hại, trận đấu này hết gay cắn rồi, đại huynh đệ thắng chắc rồi.” “Chuyện này còn phải nói, thực lực của đại huynh đệ vẫn bày ra đó.” Trên khán đài, mấy người Cơ Uần, Tam Giới không khỏi bàn tán, Trần Dật Thần thể hiện sức chiến đầu mạnh như vậy, thật sự nở mày nở mặt, giờ mấy người bọn họ đều rất kích động. Còn Thiên Ưng vừa kích động, nhưng trong lòng cũng hơi mắt mát, vì chênh lệch giữa anh và Trần Dật Thần ngày càng lớn, bọn họ đã không còn là người đi chung đường nữa. Có thể nói cú đấm lúc nãy của Trần Dật Thần đã gây chắn động trong lòng mọi người. Mấy người Miyamoto Takeno — chiến thần nước N, Hồng Thiên Bá chưởng môn Hồng Môn đều mặt mày ảm đạm, thực lực Trần Dật Thần được nâng cao sẽ rất bát lợi cho kế hoạch tiếp theo của họ. Còn mấy người Võ Chí Châu, Cơ Vô Thường, Thương Bác, Phương Chính đại sư, mặc dù đều là nhân vật hàng đầu trong giới võ học nước H, nhưng giờ trong lòng đều vô cùng ngạc nhiên. “Lần này ông có thể tự hào rồi, không ai trong cùng thề hệ là đối thủ của cậu ấy, dù là mấy người bề trên cũng chưa chắc đã là đối thủ.” Võ Chí Châu tươi cười nói với Diệp Nam Thiên ở bên cạnh. “Cậu ấy luôn là niềm tự hào của tôi.” Diệp Nam Thiên tự hào nhìn Trần Dật Thần trên võ đài, đúng như ông nói, anh thật sự là niềm tự hào của ông. Lúc mọi người bàn tán về Trần Dật Thần, Ngô Khôn cũng từ từ đứng dậy, anh đã dùng cách thức thần bí để khôi phục, xoa dịu vết thương trong người. Anh phải đứng dậy, hơn nữa còn ra vẻ mình không hề bị thương, anh sợ Trần Dật Thần sẽ lấy mạng nhân lúc anh bị thương, nhưng sau khi anh đứng lên, lại thấy anh ta không hề ra tay. “Anh kích thích gen dược vật trong người đi, rồi tôi sẽ cho anh chết một cách rõ ràng.” Trần Dật Thần mặt không cảm xúc nói với Ngô Khôn, câu nói này đã làm tim anh ta khẽ run lên. Ngô Khôn biến sắc, anh vốn tưởng rằng mình che giấu rất tốt, ai dè lại bị Trần Dật Thần nhìn thấy rất rõ, điều này càng làm anh mắt tự tin. Trần Dật Thần vạch trần mánh khóe của Ngô Khôn, làm anh ta khó có thể chấp nhận, chẳng khác nào đang tát vào mặt anh ta, càng làm người khác cảm thấy anh ta như một tên hề. Mặc dù trong lòng Ngô Khôn rất uất ức, nhưng anh không nói gì, mà âm thầm điều động hơi thở trong người, định ứng chiến. Giờ là lúc quan trọng nhất, Ngô Khôn sợ Trần Dật Thần bỗng thay đổi chủ ý, nên trước mắt chỉ có thể mau chóng nâng cao thực lực bản thân. Ngô Khôn biết mình đã không còn là đối thủ của Trần Dật Thần, nên giờ anh phải kích thích gen dược vật trong người để nâng cao thực lực bản thân trong khoảng thời gian ngắn nhát. *Đây mới là võ giả, vương giả, Trần Dật Thần hoàn toàn xứng đáng.” “Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy khí phách Tông Sư trên người Trần Dật Thần.” Lúc Trần Dật Thần lên tiếng, khán giả trong nhà thi đấu không ngừng bàn tán, trước đây Ngô Khôn một chiêu hạ gục đối thủ, Arthur một đòn đánh đối thủ trọng thương, hay Dunney xem đối thủ là bao cát, đều không có khí thế như Trần Dật Thần lúc này. Để Ngô Khôn bộc lộ hết thực lực thật sự của mình, rồi Trần Dật Thần quang minh chính đại đánh bại anh ta, mới là võ giả thật sự, mặc dù Ngô Khôn là kẻ thù, nhưng anh không hề bỏ đá xuống giếng. “Đúng là điếc không sợ súng, anh sẽ trả giá đắt cho sự ngu xuẩn lần này.” Mặt Ngô Khôn dữ tợn, gen dược vật trong người hoàn toàn được kích thích, anh muốn giết Trần Dật Thần để rửa nỗi nhục lần này, nhất là tiếng bàn tán của khán giả lọt vào tai anh, làm anh cảm thầy cực kỳ nhục nhã, anh muốn giết chết anh ta trước mặt mọi người, vậy mới có thể lấy lại mặt mũi của mình. “Anh có nói gì nữa cũng vô ích, tôi chỉ cho anh một cơ hội, đừng tự cho rằng anh giàu kinh nghiệm chiến đấu, nếu anh không đánh tôi bị thương nặng, thì tôi chắc chắn sẽ giết anh.” Trần Dật Thần nhìn Ngô Khôn bằng ánh mắt thâm trầm. Trần Dật Thần vừa dứt lời, tim Ngô Khôn bỗng đập mạnh, anh không ngờ anh ta lại nhìn ra ý đồ của anh, lần trước thì có thể nói là bất ngờ, nhưng lần này thật sự đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh. Ngô Khôn chưa chiến đã sợ, nhưng chuyện đã đến nước này không chiến cũng không được, nên anh nhất định phải chiến. “Trần Dật Thần, đi chết đi!” Ngô Khôn hét lớn, gen dược vật trong người đã lan rộng toàn thân, hơi thở cũng theo đó mà tăng đến cực hạn, giờ Ngô Khôn còn mạnh hơn lúc nấy. Dứt lời, Ngô Khôn giậm mạnh chân phải, mặt đất nhát thời lún xuống, cả người Ngô Khôn biến mắt tại chỗ, rồi lao về phía Trần Dật Thần, giờ anh chẳng còn gì để mất nữa, nên dùng Tu La Lôi — chiêu cuối cùng của Tu La Quyền. Dù là lúc nào thì sét cũng đại diện cho sức mạnh, đánh được mọi thứ, trong sách thần thoại, sét đại diện cho trời, sét giáng xuống là để trừng phạt chúng sinh. Sở dĩ chiêu thức cuối cùng của Tu La Quyền được gọi là sét, là vì nó đại diện cho việc đánh đâu thắng đó, không có thứ gì không đánh được, bất kỳ sức mạnh nào cũng không thể ngăn cản sự trừng phạt của sét. Giờ Ngô Khôn bừng bừng khí thế, xương cốt toàn thân vang lên răng rắc, mơ hồ kèm theo tiếng sắm, giờ là lúc mạnh nhát trong cuộc đời Ngô Khôn, anh ta muốn dùng đòn mạnh nhất này để kết liễu Trần Dật Thần, đánh chết anh ta trước mặt khán giả. Đối mặt với Ngô Lôi đang bừng bừng khí thế, Trần Dật Thần không hề hoảng loạn, có thể nói đến giờ vẫn chưa có điều gì làm anh hoảng loạn..