Đỉnh cấp rể quý

Chương 756 : Vẫn Chưa Xuất Quan

Số tiền này dù ở đâu thì cũng không phải một con số nhỏ. Đây không phải vấn đề chính, 1 tỷ đô đặt ở công ty, nếu Trần Dật Thần thua thì dễ giải quyết, công ty sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng nếu Trần Dật Thần thắng thì công ty sẽ mắt 1 tỷ đô, đó là 1 tỷ đô đó, mặc dù công ty họ không nhỏ nhưng cũng không dám đánh bạc theo cách này. Sau khi thư ký báo cáo xong thì đứng sang một bên không dám lên tiếng, anh ta biết lúc này dù là ông chủ cũng không thể quyết định được nên làm gì. Ông chủ công ty cá độ im lặng, có lẽ đang suy nghĩ gì đó, thời gian từng phút trôi qua, ngay cả thư ký cũng cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, cảm giác này thực ra là vì nhiều tiền quá. “Lập tức mở cuộc họp hội đồng quản trị!” Ông chủ ra lệnh, lúc này ông ta cũng chưa thể đưa ra quyết định, nhất định phải triệu tập hội đồng quản trị để thảo luận với các giám đốc khác xem nên đóng cửa đặt cược trước hay giảm tỉ lệ bồi thường tiền của Trần Dật Thần thấp hơn một chút. Nếu không đến cuối cùng có thể sẽ phải đền cả công ty. Đừng nói là thư ký, mà ngay cả ông chủ công ty cá cược làm việc mấy chục năm cũng chưa từng gặp trường hợp này, thật sự là trăm năm có một. Thư ký đáp lời, chuẩn bị liên lạc với các Giám đốc khác, lúc này trong tai nghe lại truyền đến giọng nói hoảng hốt của một nhân viên công tác. “Vừa rồi công ty lại nhận được 100 triệu đô, vẫn là từ bên phía Nước H!” Hiển nhiên lúc này nhân viên ấy cũng hoảng sợ, nhất thời không thể tiếp nhận được. “Sao thế?” Ông chủ công ty cá cược thầy sắc mặt thư ký trắng bệch thì loáng thoáng đoán ra gì đó. “Ông… ông chủ, vừa rồi bên phía Nước H lại cược 100 triệu đô nữa!” Thư ký run rẫy nói. “Cái gì?” Ông ta đứng bật dậy, hai mắt trợn tròn. “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Lẽ nào Nước H đều là người giàu có sao? Sao họ lại bỏ nhiều tiền ra cược cho Trần Dật Thần vậy, họ tin tưởng Trần Dật Thần đến thế sao? Con mẹ nó!” Ông chủ vô cùng tức giận, không còn bình tĩnh được nữa bắt đầu quát mắng. Thư ký rụt cổ, từ khi anh ta làm việc ở công ty, ông chủ luôn nho nhã lịch sự, chưa bao giờ chửi bậy, xem ra chuyện hôm nay đã thực sự kích thích đến ông ta. “Ra lệnh xuống dưới cho tôi, ngừng mọi cửa cá cược, trước khi cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc thì không được mở!” Ông chủ rít mạnh điều thuốc rồi ra lệnh. “Vâng, tôi biết rồi!” Thư ký vội vàng đáp lại sau đó xoay người rời khỏi văn phòng, trong lòng anh ta thầm nghĩ, nếu Trần Dật Thần thắng cuộc thì kết cục sẽ thế nào. Lần này là thi đấu võ đài tầm cỡ quốc tế, các công ty cá cược đều vô cùng coi trọng, tất cả các công ty đều đầu tư trong cơn sốt của trận đấu, nhưng lần này Nước H đầu tư quá nhiều khiến cho mấy công ty cá cược đều bị thiệt hại. Mặc dù Nước H đặt cược rất nhiều cho Trần Dật Thần, nhưng sau khi công ty cá cược William bàn bạc với mấy công ty khác và nghiên cứu xác suất của một số người chơi thì cùng quyết định tiếp tục mở cửa đặt cược. Không những thế, một số công ty lớn còn lợi dụng truyền thông để tuyên bó, thổi phồng thực lực của Arthur nói rằng chắc chắn Trần Dật Thần sẽ thua Arthur, để khách hàng yên tâm đặt cược. Đây cũng là một trong những thủ đoạn của họ, sau khi truyền thông công bố quả nhiên một số lượng lớn người bắt đầu đặt cược, hầu hết họ đều cược Arthur thắng. Dù công ty cá cược đã tuyên bồ rất nhiều nhưng số tiền đặt cược cho Arthur và Trần Dật Thần vẫn không được bao nhiêu, cuối cùng tổng kết lại số tiền đặt cược vào Arthur chưa đến 1 tỷ đô la, và phần lớn đều là người của nước A đặt. Tuyên bố của công ty cá cược, cùng với chính miệng Caesar Roboli tuyên bố anh trai Arthur sẽ chiến đấu với Trần Dật Thần đến chết, chính vì vậy nên một số người mới đặt cược cho Arthur, nếu không thì gần như rất ít người đặt cho Trần Dật Thần. Đến tối, số tiền đặt cược vẫn chưa vượt quá 1 tỷ đô la Mỹ, lúc này công ty nhà cái William và các nhà cái khác coi như hết cách, chỉ có thể cầu trời cho Arthur đánh bại Trần Dật Thần. Tuyên bố của Caesar và những bài báo quyết lực từ các công ty nhà cái lớn đã đưa trận đấu này lên một tầm cao mới. Đây đã không còn là chuyện thi đấu võ đài quốc tế nữa, mà ngay cả một số người trong giới thượng lưu không biết võ thuật cũng biết tin, thậm chí ngay cả người bình thường cũng biết. Vào ngày 29 tháng 7, diễn ra trận quyết đấu giữa Arthur và Trần Dật Thần. Do những lời tuyên bố lúc trước nên rất nhiều khách du lịch đến thành Rome, nhất thời Rome vô cùng sôi động, đi đâu cũng có thể thấy bóng dáng khách du lịch. Do lượng khách tăng lên quá nhiều nên giá gì cũng tăng, tiền thuê khách sạn còn tăng gấp máy lần. Mặt trời dần lặn, bên trong bệnh viện do Tổ chức Võ thuật Thế giới chỉ định. Phương Chính đại sư, Thương Bác, Võ Chí Châu, Cơ Vô Thường, còn có Thiên Ưng bước đi khập khiễng cũng tụ tập ở đây, đến thăm Tam Giới đang nằm trên giường. “Tình hình không lạc quan, Võ trưởng lão, đến giờ Trần Dật Thần vẫn chưa xuất quan, có phải áp lực lớn quá không?” Thương Bác không khỏi hỏi. Từ hôm qua sau khi kết thúc trận đấu, Trần Dật Thần đã tuyên bố tạm thời bế quan, đến giờ vẫn chưa xuất quan, không biết có phải có nhiều gánh nặng quá không. “Chắc là không đâu, với tính cách của người anh em Trần Dật Thần sẽ không vì áp lực lón mà không xuất quan, chắc là vì đang nghiên cứu võ thuật đấy!” Thiên Ưng trước giờ không hay nói lúc này cũng lên tiếng, anh ta rất tin tưởng Trần Dật Thần, như anh ta nói, anh ta nghĩ rằng Trần Dật Thần sẽ không bao giờ lùi bước, đây không phải tính cách của Trần Dật Thần. “Đúng vậy, với tính của Trần Dật Thần thì sẽ không có áp lực gì, hơn nữa khả năng chịu đựng áp lực của anh ấy rất cao. Mà trận chiến ngày mai so với những chuyện trước đây anh ấy từng trải qua chẳng đáng để so sánh. Những điều trước đây Trần Dật Thần trải qua còn nguy hiểm hơn thế này mà vẫn vượt qua được, trận chiến ngày mai không khiến anh ấy có căng thẳng gì đâu!” Võ Chí Châu cũng đồng ý với quan điểm này của Thiên Ưng: “Trước khi bế quan cậu ấy nói muốn nghiên cứu võ thuật, bây giờ vẫn chưa xuất quan có lẽ là đã có tiến bộ trong nghiên cứu!” Nhưng lời này của Võ Chí Châu cũng không khiến trái tim treo lơ lửng của mọi người trở nên yên tâm, họ biết Võ Chí Châu đang an ủi họ, tình hình thực tế có lẽ không lạc quan lắm. “Sáng tạo ra võ công không hề đơn giản, bao nhiêu thiên tài, minh triết đã trải qua bao giản khổ mới nghiên cứu ra được, hơn nữa nghiên cứu võ công rồi sáng tạo ra chiêu thức của riêng mình có thể nói là khó hơn lên trời. Trần Dật Thần còn trẻ đã sáng tạo ra hai chiêu thức tuyệt thế đã không dễ dàng rồi, nhưng lúc này cậu ấy bề quan muốn sáng tạo ra chiêu thức thứ ba, chắc lại càng khó hơn, nói thẳng ra là hy vọng không lớn!” Cơ Vô Thường suy nghĩ rồi nói phân tích của mình ra. Mọi người đều im lặng, ngầm thừa nhận lời của Cơ Vô Thường, họ biết sáng tạo ra võ công khó như thế nào, không phải một sớm một chiều là có thể thành công. Mặc dù Trần Dật Thần đã tạo ra hai chiêu nhưng dù sao cũng chưa phải là một công pháp hoàn chỉnh, mà trận đấu giữa Arthur và Trần Dật Thần đã sắp diễn ra, trong thời gian ngắn như thế không thể sáng tạo ra được chiêu thức thứ ba, đây gần như là chuyện không thẻ. Tam Giới là một thiên tài võ học, tư chất rất cao, tâm tư của anh ta không ở võ công nhưng nếu để anh ta toàn tâm nghiên cứu thì chắc chắn sẽ tạo ra được chiêu thức riêng của mình. Nhưng dù võ giả có tài năng thiên phú như anh ta cũng không thể sáng tạo ra võ công trong thời gian ngắn như thế, cần có một khoảng thời gian nhất định..