Thấy Thiên Ưng muốn phản bác cái gì, sư phụ Thương Bác mở miệng dặn dò: “Tiểu Ưng, Võ trưởng lão nói không có ai, ông ây đây là suy nghĩ cho sự an toàn của con, liên quan đến tôn nghiêm của giới võ học nước H có cường giả như Trần Dật Thần lo, con không cần nghĩ quá nhiều, không cần có áp lực, con phải biết con còn trẻ, con đường tương lai vẫn còn dài, không cần vì cái gọi là tôn nghiêm mà mất đi tính mạng!” Thương Bác biết rõ nước N nếu đã cử Đông Thần ra, chính là vì để giết chết Trần Dật Thần, vậy thì bọn họ nhất định hiểu rõ thực lực của Trần Dật Thần, dưới loại tình hình này bọn họ vẫn dám ra tay, nói rõ Đông Thần không thể xem thường, thực lực nhất định ở trên Thiên Ưng, tuyệt đối không thể để Thiên Ưng tư dưng mất mạng. “Con biết rồi!” Sắc mặt của Thiên Ưng rất khó coi, Võ Chí Châu nói chuyện cũng thôi đi, Thương Bác nói chuyện anh ta không dám không nghe, chỉ có điều anh ta rất uất ức, nắm đấm siết chặt, trong lòng thầm so đo. Biểu hiện của Thiên Ưng, Võ Chí Châu và Thương Bác nhìn thấy trong mắt, đều lộ vẻ lo lắng, nếu Thiên Ưng dùng trạng thái như này đi ứng chiến, sợ là lành ít dữ nhiều. Hơn nữa lời vừa rồi hai người bọn họ nói, không những không có tác dụng. Ngược lại khiến Thiên Ưng hạ quyết tâm, bắt buộc phải đánh bại Đông Thần, như thế, thật sự đẩy sự việc đến tình cảnh hỏng bét. Vào lúc này, Trần Dật Thần mãi không có lên tiếng, cũng nhìn ra tình hình có hơi tồi tệ, sau đó nói với Thiên Ưng: “Anh còn nhớ những lời hôm đó anh từng nói với tôi không?” Thiên Ưng sững ra, không biết Trần Dật Thần có ý gì, nhưng anh ta vẫn nói ra một câu khi tham gia tuyển chọn vào lúc đó: “Tôi mong chờ trận chiến với anh!” Đương nhiên, cái gọi là chiến đấu của anh ta, chính là chiến đấu khi thực lực hai người tương đương, đừng nói Thiên Ưng, ngay cả đám người Võ Chí Châu và Thương Bác đều sững sờ, không biết Trần Dật Thần có ý gì. “Có vì bất cứ cái gì cũng không thể xem thường đối thủ, tôi hiểu thực lực của anh, anh rất mạnh, nhưng cuộc thi đấu lần này không phải là mối thù sống chết gì đó, nếu như trong chiến đấu anh không thể đánh bại đối thủ, vậy thì không tính là cái gì, bảo được mình mới là quan trọng nhất!” Trần Dật Thần thâm ý khuyên nhủ Thiên Ưng: “Chiến đấu của tôi anh, không chỉ là một trận, mà là một đời, tôi sẽ đợi anh, mà anh cũng đừng khiến tôi thất vọng!” “Được!” Thiên Ưng gật mạnh đầu, quẹt sạch mọi điều không vui vừa rồi, lời của Trần Dật Thần khơi gợi ý chí chiến đấu của anh ta, khiến anh ta rất mong chờ vào chiến đầu với Trần Dật Thần sau này. Bởi vì trong lòng anh ta vẫn xem Trần Dật Thần là đối thủ và mục tiêu của mình, cho dù Trần Dật Thần của hiện nay đã rất mạnh mẽ, nhưng Thiên Ưng không có từ bỏ, trong lòng thầm hạ quyết tâm, sớm muộn gì cũng có một ngày phải đánh một trận thống khoái với Trần Dật Thần. Võ Chí Châu và Thương Bác nhìn nhau, đều có thể nhìn ra ý cười trong mắt đối phương, lời của Trần Dật Thần hoàn toàn khiến Thiên Ưng từ bỏ quyết tâm sống mái với Đông Thần, đây chính là kết quả mà hai người bọn họ mong muốn. Tuy nói tính mạng của Thiên Ưng bảo vệ được rồi, những nghĩ đến lời ước định của hai người Trần Dật Thần, hai người Võ Chí Châu đều trầm mặc, bởi vì trong cuộc thi đấu võ học thế giới lần này, nếu như Trần Dật Thần giành được quán quân, vậy thì cách biệt giữa Thiên Ưng và Trần Dật Thần sẽ càng lúc càng lớn, Trần Dật Thần cũng sẽ trở thành ngọn núi lớn không thể vượt qua trong lòng Thiên Ưng. Chỉ là, mọi chuyện đều sẽ có thay đổi, một ngày nào đó trong tương lai, hai người bọn họ nhớ lại lời hôm nay nói, trong lòng hổ thẹn không thôi. Sau khi ổn định cảm xúc của Thiên Ưng, đám người Trần Dật Thần, Võ Chí Châu và Thương Bác đi đến đấu trường, gần như vừa đến nơi, toàn trường lập tức vang lên tiếng hoan hô, đa số mọi người đều đang hò hét tên của Trần Dật Thần. Bọn họ mong chờ trận đấu của Trần Dật Thần và Đông Thần, thiết nghĩ nhất định rất đặc sắc. Đối với những chuyện này, Trần Dật Thần vẫn mang vẻ bình tĩnh, tâm trạng không gợn lên một chút gợn sóng, đám người Trần Dật Thần, Cơ Uẩn, Thiên Ưng đợi ở khu vực của tuyển thủ. Võ Chí Châu và mấy vị tiền bối khác cũng lần lượt đi về phía chỗ ngồi của mình. Trong tiếng hoan hô không dứt tại đây, cũng có người nhỏ giọng bàn tán, phần lớn đang bàn tán về trận chiến giữa Trần Dật Thần và Đông Thần. Khi Trần Dật Thần đi tới, rất nhiều người vừa chào hỏi vừa vẫy tay tỏ ý, Trần Dật Thần không có kênh kiệu, mà khẽ mỉm cười đáp lại với mọi người, rõ ràng rất dễ gần. Sau khi Trần Dật Thần ngồi vào chỗ, người chủ trì mặt mày mang ý cười cầm mic, đi lên sân. “Thưa các quý cô, các quý ông, chào buổi chiều tất cả mọi người, bây giờ cuộc thi đấu đã đến giai đoạn cuối, tình hình chiến đấu cũng càng lúc càng đặc sắc kịch liệt, bây giờ có tám cường giả thăng cấp lần lượt là Trần Dật Thần của nước H, Thiên Ưng, Đông Thần, William, Arthur, Roan, Munir, Shklovsky, vậy thì tiếp theo đây chính là Thiên Ưng của nước H đối với Đông Thần của Nước N, mọi người cho rằng ai có thể giành được chiến thắng cuối cùng?” Người chủ trì vẫn như vậy, đứng ở trên sân kích động tâm trạng của mình, lời của ông ta vừa dứt, toàn truyền truyền đến tiếng ồn ào, có một số người cho rằng Đông Thần là thiên tài nhiều năm mới xuất hiện của Nước N, cộng thêm thực lực chiến đấu trước phải gọi là cực kỳ hùng hậu. Cũng có một số người cho rằng Thiên Ưng tuy mở đầu trận thi đấu không có được chọn là một trong mười sáu cường giả, nhưng trong lúc chiến đấu, anh ta thể hiện cực kỳ sắc bén, ngay cả cường giả một trong mười sáu vị cường giả đều thua trong tay Thiên Ưng, cho nên không thể xem thường. Nhưng phần lớn mọi người vẫn cho rằng Đông Thần có thể giành được chiến thắng, so với chiến đấu của hai người bọn họ, mọi người vẫn mong chờ trận chiến giữa Đông Thần và Trần Dật Thần. Người chủ trì ở trên sân đại khái biết suy nghĩ của mọi người, giả bộ khoa trương nói: “Thật khó tin, mọi người đều cho rằng Đông Thần của nước N có thể giành được chiến thắng trận thi đấu này sao? Được, vậy chúng ta tiếp theo đây xin mời hai vị tuyển thủ ra sân, nhìn lát nữa, lần này có thể giành được chiến thắng cuối cùng trong trận thi đấu lần này!” Không thể không nói, người chủ trì rất biết đánh vào tâm trạng của mọi người, vừa dứt lời, người xem đã sốt ruột muốn xem thi đấu, đều lớn tiếng trút ra cảm xúc của bản thân. Người đầu tiên ra sân chính là Thiên Ưng, chỉ thấy anh ta mặc trường bào màu đen, biểu cảm lạnh lùng, tựa như một thanh lợi kiếm rút khỏi vỏ, cất bước chân trầm ổn muốn đi lên sân. Tuy nói Thiên Ưng là người đầu tiên đánh bại một trong mười sáu cường giả, nhưng việc ra sân của anh ta không có thu hút được nhiều sự hò hét và cổ động của người xem, nhưng anh ta không để tâm. Khác với Thiên Ưng, Đông Thần vừa bước ra, người xem liền lớn tiếng hò hét, hô to Đông Thần tất thắng, có điều Đông Thần không có đáp lại. Đông Thần trên đầu thắt một mảnh vải trắng, người mặc bộ võ phục màu trắng, ánh mắt như dao, nhìn về phía Thiên Ưng, hiện rõ sát cơ, anh ta đối với tất cả người nước H đặc biệt là võ giả thì tràn ngập địch ý. Chỉ thấy Đông Thần khí vận đan điền, đột nhiên lớn tiếng nói: “Người nước H, anh có gan tiến hành trận chiến sinh tử với tôi không!” Một tiếng hô này của Đông Thần hoàn toàn áp đi âm thanh của tất cả mọi thứ ở đây, trở thành âm thanh duy nhất lúc này. Đông Thần tâm cơ vô cùng sâu, vừa lên sân, còn chưa đợi trọng tài lên tiếng thì đã nói ra trận chiến sinh tử trước. “Trận chiến sinh tử!” “Trận chiến sinh tử!” Người xem đều hò hét theo, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, vốn cho rằng chỉ có chiến đấu của Trần Dật Thần mới xuất hiện trận chiến sinh tử, nhưng không ngờ trước mắt vậy mà cũng có thể nhìn thấy trận chiến sinh tử, không khỏi khiến mọi người gào lên. Lúc này lông mày của Thiên Ưng nhíu lại, không có đáp ứng..