Đỉnh cao phú quý
Chương 99
Đồ là anh em của tôi Sở dĩ Long Thầm Lãng nói như vậy là muốn thử thăm dò Tiêu Mục, xem anh ta rốt cuộc có thái độ gì với Trình Uyên.
Trình Uyên đã hạ sốt, bác sĩ nói vì miệng vết thương của anh bị nhiễm trùng nên mới như thế, chính là chỗ bụng đã từng chịu một dao ngày trước.
Tuy rằng đã hạ sốt, nhưng sau khi sốt cao, cả người như bị kéo tơ bóc kén, toàn thân mệt mỏi. Trình Uyên nằm trên giường hoàn toàn không muốn di chuyển, mãi đến †ận trưa, Vương Tử Yên và một số lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đến thăm Trình Uyên, cầm theo rất nhiều thứ.
Trong đó bao gồm cả Kim Kiệt.
Kim Kiệt quen biết với Long Thầm Lãng, sở dĩ Long ‘Thầm Lãng biết Trình Uyên bị bệnh, cũng là thông qua Kim Kiệt, chẳng qua Trình Uyên không biết chuyện này. mà thôi.
“Mọi người về đi, tôi không sao, đừng làm chậm công việc riêng của mình.” Trình Uyên không có chút sức lực. nào nói.
Mấy thành viên hội đồng anh nhìn tôi tôi nhìn anh, Kim Kiệt lại cười kỳ lạ, gọi mọi người đi trước như ngầm hiểu trong lòng với nhau.
“À, Tử Yên, buổi chiều cô cũng đừng đến tập đoàn nữa, bỏ chút công sức chăm sóc Chủ tịch đi.’ Kim Kiệt lên giọng quan nhấn mạnh.
Vương Tử Yên gật đầu, sau đó ý thức được tầng ý nghĩa khác trong lời nói của Kim Kiệt, không kiềm được hơi cúi đầu cắn môi một cái.
Nữ trợ lý và nữ thư ký, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, từ trước đến nay vẫn luôn là hai nghề nghiệp rất thần bí, vì cùng là nữ trợ lý hoặc nữ thư ký, nhưng phạm vi “công việc” rất khác nhau, vì có một số người rất được Chủ tịch “yêu thích” Ý tứ của Kim Kiệt rất rõ ràng, Trình Uyên mới hơn hai mươi tuổi, thanh niên trai tráng khỏe mạnh, Vương Tử Yên lại xinh, dáng người cũng đẹp, khí chất cũng được.
Sau khi nhìn thấy bọn họ rời khỏi đây, Trình Uyên chép miệng: “Kim Kiệt này, nếu sinh ra ở thời cổ đại, rất phù hợp làm một thái giám” Vương Tử Yên nghe vậy lại nghĩ đến một tầng nghĩa khác, không kiềm được gương mặt đỏ bừng.
“Chủ tịch, anh khát nước rồi phải không, tôi rót chút nước cho anh.” Cô ta vội vàng kiếm cớ, dường như muốn tránh sự lúng túng khi trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng.
Nhân viên nữ chăm sóc nam cấp trên hoặc đồng nghiệp nam bị ốm, thật ra là một chuyện rất bình thường, chẳng qua nếu cô ta đột nhiên tay chân luống cuống, bối rối không chịu nổi, không biết đặt tay vào đâu, vậy chỉ có một khả năng, cô ta có suy nghĩ khác với cấp trên hoặc. đồng nghiệp này.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một nữ bác sĩ đeo kính đi đến hỏi Trình Uyên: “Kẹp nhiệt độ xong chưa?” Trình Uyên vội vàng rút nhiệt kế trong nách ra đưa cho. bác sĩ.
Nữ bác sĩ đi tới nhận cặp nhiệt độ, không cẩn thận va vào Vương Tử Yên, cú va này có vẻ rất mạnh, đẩy Vương Tử Yên nghiêng người, cả cơ thể bổ nhào xuống người Trình Uyên.
Trình Uyên lập tức trợn tròn mát.
Đúng lúc này, hai người đàn ông xuất hiện ở cửa phòng bệnh, bọn họ nhìn qua cửa sổ rên cửa phòng thấy được. cảnh tượng này.
Tiêu Mục ngây ra.
Long Thầm Lãng đứng sau lưng Tiêu Mục cũng không thúc giục anh ta, hắn ta cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Ngoài mặt hắn tỏ ra điềm nhiên nhưng trong lòng lại vui như được mùa, vì hắn ta phát hiện toàn thân Tiêu Mục đang run rẩy.
“Sao vậy?” Tiêu Mục đứng hồi lâu không động đậy, Long Thầm Lãng hỏi một câu đúng lúc.
Tiêu Mục đột nhiên xoay người nói khẽ với Long Thầm Lãng: “Tôi quên mất còn có việc, đi trước đây.” Sắc mặt Tiêu Mục xanh lét đáng sợ.
“Này!” Long Thầm Lãng kêu một tiếng, Tiêu Mục cũng không quay đầu lại, bước chân còn tăng tốc nhanh hơn.
Khi Tiêu Mục chạy đến bãi đỗ xe mở cửa xe ngồi vào, Long Thầm Lãng cũng lập tức ngồi vào ghế phó lái của anh ta.
“Anh đi theo tôi làm gì?” Tiêu Mục nhíu mày hỏi.
Long Thầm Lãng nhìn Tiêu Mục chằm chằm, một lúc lâu sau mới hỏi: “Anh quen cô gái kia?” Đôi môi Tiêu Mục hơi run, không trả lời. Anh ta chỉ nhanh chóng khởi động xe, xe giống như mũi tên rời cung, bánh xe lăn trên mặt đất “vèo” một tiếng lao ra ngoài.
“Có lẽ là hiểu lầm thôi?” Long Thầm Lãng thăm dò hỏi.
Tiêu Mục lái xe rất nhanh, giống như đang đua xe, anh ta đột nhiên tức giận nói: “Anh không nhìn thấy vẻ mặt cô †a sao, mẹ nó thế mà gọi là hiểu lầm à?” Long Thầm Lãng nói: “Theo tôi được biết, Trình Uyên đã có vợ rồi, theo lý thì không nên như vậy, nếu không thì anh quay lại hỏi cô gái kia xem rốt cuộc là có chuyện gì Xảy ra?” “Bốp bốp bốp!” Tiêu Mục đột nhiên đập mạnh lên tay lái giống như đang đánh con muỗi đã cắn anh ta vậy, nói như đang trút giận: “Mẹ nó đừng nói nữa!” Long Thầm Lãng rất biết thời thế ngậm miệng lại, hản ta cảm thấy mồi lửa này sắp cháy rồi, chỉ cần thêm chút củi nữa thôi…
Có điều chưa đợi hán ta mang củi đến, Tiêu Mục im lặng một lát đột nhiên khẽ nói: “Tôi sống ở nhà cô ta năm năm, tôi vẫn cho rằng cô ta cũng thích tôi giống như tôi thích cô ta vậy, nhưng mà…
Nhưng mà từ sau khi cô ta lên học đại học thì lại không hề liên lạc với tôi nữa, đợi đến khi tôi lên đại học, tôi đã từng định đi tìm cô ta vô số lần” “Nhưng cô ta giống như bốc hơi khỏi thế gian, anh biết không, tôi thích cô ta, đã thích nhiều năm lắm rồi!” “Lúc gặp lại là ở Tập đoàn Tuấn Phong, Trình Uyên gọi tôi đến, sau đó cô ta giống như một người xa lạ vậy, giả vờ không biết tôi.” “Tôi không biết tại sao, cảm thấy chắc chắn là cô ta có nỗi khổ trong lòng, nên cũng không hỏi, cũng giả vờ phối hợp với cô ta.” “Tôi vẫn luôn đợi cô ta đến tìm tôi, cô ta biết rõ tôi ở đâu.
“Nhưng mà…” “Không hề!” “Ha ha ha… Không hề!” Nói một hồi, Tiêu Mục bắt đầu cười, sau đó vẻ mặt đang cười lại biến thành dữ tợn.
“Thật ra tôi đã nhận ra cô ta thích Trình Uyên từ lâu rồi!” Tiêu Mục đột nhiên nghiêm túc nói.
Long Thầm Lãng nghiêm túc nghe Tiêu Mục nói, nhưng trong lòng đang đắn đo trăm điều.
Cuối cùng, sau khi trải qua thời gian dài im lặng, Long hầm Lãng nói: “Nhưng Trình Uyên đã có vợ rồi, hơn nữa anh ta rất yêu vợ mình, vì vợ mình, thậm chí anh ta còn xảy ra mâu thuẫn với ngôi sao nổi tiếng Liễu Dĩnh, hơn nữa còn sỉ nhục Liễu Dĩnh ngay trước mặt rất nhiều người.” Bàn tay nắm tay lái của Tiêu Mục không kiềm được bắt đầu nám chặt hơn, giống như muốn đâm cả móng tay. vào trong tay lái vậy.
“Tôi biết.” Long Thầm Lãng thản nhiên nói: “Là của mình thì phải dùng hết sức đi tranh giành, tình cảm không phải chuyện trẻ con, càng không thể coi trọng tình nghĩa anh em được, không phải sao?” Tiêu Mục im lặng.
Long Thầm Lãng lại nói tiếp: “Cô ta thích Trình Uyên, là vì Trình Uyên thành công hơn anh, nhưng nếu anh thành công hơn Trình Uyên thì sao…” Tiêu Mục hơi nhíu mày.
Long Thầm Lãng cười nói: “Tôi cảm thấy, chúng ta có thể hợp tác thử, Tập đoàn Long Đằng chúng tôi và Tập đoàn Trích Thủy các anh, nếu hợp tác với nhau, nhất định có thể giãm nát Tuấn Phong, đến lúc đó…” “Ha ha…” Tiêu Mục nghe tới đây thì bát đầu cười lạnh lùng.
Long Thầm Lãng thấy phản ứng của Tiêu Mục, sắc mặt thay đổi.
“Kết!” Xe của Tiêu Mục kéo theo một dấu vết thật dài, phanh gấp lại, thân thể hai người cũng không kiềm được bị kéo về phía trước một chút.
“Xuống xe!” Tiêu Mục lạnh lùng nói.
Long Thầm Lãng không hiểu nên hỏi: “Anh Tiêu, anh có ý gì vậy?” Tiêu Mục cười khẩy: “Tôi có ý gì anh còn không hiểu sao? Có điều tôi biết rõ anh có ý gì, anh muốn tôi cùng hợp tác với anh đối phó Trình Uyên?” “Lẽ nào chúng ta không nên hợp tác một lần sao?” Long ‘Thầm Lãng hỏi ngược lại.
Tiêu Mục giận dữ nói: “Anh coi tôi là ai chứ? Trình Uyên có xảy ra mâu thuẫn gì với tôi chăng nữa, đó cũng là anh em của tôi, anh có biết không? Đó là anh em của tôi! Còn anh, anh là cái thá gì? Cút xuống!”
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
66 chương
31 chương
35 chương
10 chương
137 chương
10 chương