Đỉnh cao phú quý
Chương 88
Cởi Hoàng Thái Lệ choáng váng, cô ta nói với Long Thầm Lãng: “Anh Long, Trình Uyên chỉ là một nhân viên quèn, sao có thể để anh rót trà cho anh ta được chứ” Long Thầm Lãng vội vàng nói: “Nên làm nên làm” Long Thầm Vũ cũng vội vàng hùa theo: “Đúng đúng, nên làm” Trình Uyên thấy hai người này bối rối, trong lòng rất sảng khoái.
Phải biết, trước đó Long Thầm Lãng vẫn lộ ra vẻ mặt khinh miệt bảo anh đi dập đầu xin lỗi Long Thầm Vũ, mà Long Thầm Vũ lại còn kiêu ngạo hơn bảo Từ Đầu Trọc giết mình, bây giờ thì sao… Ha ha.
“Hóa ra là hai vị là cậu chủ của Tập đoàn Long Đăng, em đây có tài cán gì dám nhận hai cậu chủ rót trà cho chứ” Trình Uyên trêu chọc cười nói.
Long Thầm Lãng vội vàng nói: “Để anh Trình chê cười rồi, so sánh với anh, chúng tôi chẳng là cái thá gì cả.” Long Thầm Vũ cũng gật đầu phụ họa: “Đúng đúng đúng” Bây giờ bọn họ đã biết được thân phận của Trình Uyên, đương nhiên không dám đắc tội Trình Uyên, dù sao Tuấn Phong bây giờ mà muốn xử lý Long Đằng, vẫn chưa phải chuyện gì khó khăn cả.
Cho nên, nếu Trình Uyên đã không muốn nói cho Thiệu Đình Đình và Hoàng Thái Lệ biết thân phận của mình, vậy hai người bọn họ đương nhiên cũng không dám vạch trần Trình Uyên trước mặt mọi người.
Cũng chính vì bọn họ không vạch trần, mới khiến Thiệu Đình Đình và Hoàng Thái Lệ đều chìm trong trạng thái mơ hồ.
Hoàng Thái Lệ khẽ hỏi Thiệu Đình Đình: “Người có tiền đều khách sáo như vậy sao?” Thiệu Đình Đình nhíu mày lắc đầu: “Tớ cũng không rõ lắm” Tuy rằng nói thì nói thế, nhưng mỗi hành động lời nói tiếp theo lại khiến Thiệu Đình Đình nhận ra manh mối.
Long Thầm Lãng nâng chén trà mời Trình Uyên cười rất chân thành: “Anh Trình này, tôi mời anh.” Thiệu Đình Đình dùng cánh tay chọc chọc hắn ta, khẽ nói: “Trình Uyên là bạn học của em, còn ít tuổi hơn anh” Quả thật Trình Uyên nhỏ hơn Long Thầm Lãng mười mấy tuổi, nhưng Long Thầm Lãng lại nghiêm mặt nói: “Nói cái gì vậy? Người xuất sắc như anh Trình đây, sao có thể dùng số tuổi để phán đoán địa vị của anh ta được?” “Hả?” Thiệu Đình Đình đột nhiên bắt đầu nghi ngờ có phải hai anh em Long Thầm Lãng ra ngoài quên uống thuốc hay không.
Hoàng Thái Lệ đã bị sự khiêm tốn của hai anh em nhà họ Long làm cho cảm động đến mức không biết gì nữa.
Thỉnh thoảng cô ta lại nhắc Thiệu Đình Đình, vì vậy Thiệu Đình Đình ngầm hiểu, vội vàng giới thiệu với Long Thầm Vũ: “Anh Long, đây là bạn thân của em, Thái Lệ, gương mặt xinh xắn, tấm lòng lương thiện, anh xem có xứng đôi với Thầm Vũ không?” Long Thầm Vũ nghe vậy, thậm chí có cảm giác muốn hộc máu, hóa ra kẻ hung dữ này đến đây xem mắt với mình đấy hả? Long Thầm Lãng cũng hơi lúng túng, hắn ta nhìn Trình Uyên một cái, hỏi: “Anh Trình thấy có xứng đôi không?” Trình Uyên thật sự muốn nói một câu, hai người đúng là trời sinh một cặp đất tạo một đôi, nhưng dù sao Hoàng Thái Lệ cũng là bạn học của anh, tuy rằng hơi độc miệng chút nhưng con người cũng không tệ lắm, anh biết rõ Long Thầm Vũ không phải thứ tốt đẹp gì, chắc chắn không thể đẩy bạn học mình vào hố lửa rồi.
Vì vậy Trình Uyên thờ ơ nói một câu: “Không hợp, giải tán đị” “Ừ, nghe lời anh Trình” Long Thầm Lãng và Long Thầm Vũ đều như trút được gánh nặng, đứng dậy chào tạm biệt.
Hai anh em đi rất vội vàng, Thiệu Đình Đình đứng dậy gọi lại, họ đều giả vờ như không nghe thấy.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hoàng Thái Lệ cảm thấy bước ngoặt này quá bất ngờ rồi, cho dù là diễn kịch, cũng giả dối đến mức khiến người ta nổi da gà.
Thiệu Đình Đình cũng khó hiểu: “Chẳng hiểu ra sao cải” Trình Uyên lau miệng, vui mừng nói: “Tôi cũng ăn no rồi, chúng ta hẹn gặp lại lần sau” Nói xong định đi ra ngoài.
Hoàng Thái Lệ lập tức giận dữ nói: “Trình Uyên, anh đứng lại đó cho tôi!: Trình Uyên kinh ngạc quay đầu.
Hoàng Thái Lệ cực kỳ phẫn nộ: “Trình Uyên tại sao anh lại như thế? Thấy chúng tôi sắp gả vào nhà giàu nên anh đố ky có đúng không? Tại sao lại phá đám tôi? Anh dựa vào cái gì nói tôi với cậu Long không xứng đôi? Anh không thể nhìn người khác tốt đẹp được đúng không? Ước ao ghen ty à?” “Loại người như anh, cả đời cũng chỉ là một tên thấp kém thối tha thôi!” Thiệu Đình Đình nhìn Hoàng Thái Lệ tức giận, vội vàng khuyên cô ta: “Thái Lệ, đừng như vậy!” Trình Uyên nhíu mày.
Nói thật, bây giờ anh hối hận rồi.
Anh xoay người nhìn Hoàng Thái Lệ, ánh mát dần dần lạnh như băng giá.
Hoàng Thái Lệ vốn đang chống nạnh tức giận quát mắng Trình Uyên, khi nhìn thấy ánh mát của anh, trong lòng lập tức kinh ngạc, không kiềm được còn hơi sợ hãi.
Trình Uyên đột nhiên trầm giọng nói: “Sau này cô sẽ biết, †ôi vừa cứu cô!” “Nghĩa là sao?” Hoàng Thái Lệ kinh hãi buồn bực nói.
Trình Uyên cười khẩy: “Cô cho rằng bọn họ vô duyên vô cơ nịnh nọt tôi sao? Tên thấp kém thối tha? Đó là trước đây thôi.” “Có nghĩa là sao?” Hoàng Thái Lệ vẫn hỏi tiếp.
Trình Uyên chỉ Thiệu Đình Đình nói: “Nếu cô nghe tôi, tốt nhất cũng rời khỏi Long Thầm Lãng đi, hai anh em họ đều không phải loại tốt đẹp gì đâu” Nói xong, anh xoay người rời đi.
Đợi sau khi Trình Uyên đi ra khỏi nhà ăn, Hoàng Thái Lệ lại càng thẹn quá hóa giận: “Anh ta nói như vậy rốt cuộc. có ý gì chứ?” Trên đường trở về, Long Thầm Lãng mặt mũi tối sầm ngồi trong ô tô.
Long Thầm Vũ ngồi bên cạnh cũng mặt mũi đen sì, anh ta giận dữ nói: “Mẹ nó, hai thứ điên rồ kia, em thật sự muốn xé bọn họ ra” Long Thầm Lãng giọng nói lạnh lùng: “Cậu Ba, đừng nóng vội, Trình Uyên không nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu.” Long Thầm Vũ nghe vậy lập tức lộ vẻ vui mừng: “Anh Hai, anh có cách xử lý anh ta sao?” Long Thầm Lãng cười khẩy, ánh mắt tàn nhẫn nói: “Chúng ta đã đạt được thống nhất với Tập đoàn Phương Sơn, tiếp theo còn có bàn bạc với Tập đoàn Trích Thủy, anh cũng không tin, ba tập đoàn chúng ta không thắng nổi một Tuấn Phong của anh ta” Ngày hôm sau.
Trình Uyên ngồi trong chiếc xe xa hoa của công ty, đi về phía câu lạc bộ Hải Thiên.
“Thẩm Trì, ba mươi tuổi, người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Thẩm Thị, tính cách kiêu ngạo. Anh ta còn có một người chị và một em gái, hạng mục mấy tỷ lần này do. chính anh ta phụ trách” Vương Tử Yên ngồi bên cạnh Trình Uyên, nói cho Trình Uyên nghe những tài liệu về người phụ trách của Tập đoàn Thẩm Thị ở thành phố Tân Dương lần này.
“Kiêu ngạo sao?” Trình Uyên gật đầu.
Thảo nào anh ta không chịu đến Tập đoàn Tuấn Phong bàn chuyện làm ăn, ngược lại bắt Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong tự mình đi tới câu lạc bộ Hải Thiên bàn bạc với anh ta.
Có điều Trình Uyên cũng không để ý lắm đến chuyện này, dù sao nếu có thể đàm phán thành công hạng mục lớn gần mấy tỷ này, sẽ là sự trợ giúp từ trước đến giờ chưa từng có với Tuấn Phong, thậm chí còn có thể đưa †ập đoàn lên vị trí thứ sáu toàn tỉnh.
Trình Uyên từ nhỏ đến lớn, mấy tỷ đấy, anh chỉ tưởng tượng thôi đã hơi choáng váng rồi, nghĩ rằng, người ta kiêu ngạo thì kiêu ngạo đi.
Đến câu lạc bộ, Vương Tử Yên lấy giấy mời ra.
Có nhân viên phục vụ của câu lạc bộ dẫn Trình Uyên, Vương Tử Yên còn có Bạch Long đi đến vườn hoa suối nước nóng.
Vừa bước vào vườn hoa suối nước nóng, Trình Uyên đã ngây ra.
Hai hàng cô gái mặc bikini đứng thẳng, đếm sơ sơ cũng khoảng gần ba mươi người, hơn nữa ai nấy đều có gương mặt xinh đẹp dáng người cân đối.
Sau khi mấy người Trình Uyên bước vào, những cô gái này vội vàng cúi đầu chào Trình Uyên, khiến anh có phần được yêu thương mà lo sợ.
Sau đó một cô gái mặc bikini trong đó dẫn đám người Trình Uyên đi đến một suối nước nóng bên cạnh.
Trong hồ có sáu, bảy người. Trong đó có ba người đàn ông, bốn cô gái.
Trong đó có một người khoảng ba mươi tuổi, đang được hai người đẹp dáng người bốc lửa chăm sóc, có lẽ chính là ông chủ nhỏ Thẩm Trì của Tập đoàn Thẩm Thị rồi.
Mà hai người đàn ông trung niên còn lại, bên cạnh mỗi người cũng có một người đẹp dáng người uyển chuyển chăm sóc.
Nhìn mấy người đang ngâm suối nước nóng, Trình Uyên sửng sốt một lát, sau đó vội vàng cười nói: “Xin chào.
Tổng giám đốc Thẩm, tôi là Trình Uyên của Tuấn Phong” Thẩm Trì đang nhắm mát, sau khi nghe thấy lời chào hỏi của Trình Uyên, hơi nhấc mí mắt lên, thờ ơ phun ra một chữ: “Cởi.” PCDI. 1 Trình Uyên ngẩn ra.
Sau đó, người đẹp mặc bikini dẫn đường đứng bên cạnh anh cười giải thích: “Khi trò chuyện với Tổng giám đốc.
Thẩm của chúng tôi, nhất định phải vô cùng thẳng thắn gặp gỡ.” Đây là lần đầu tiên Trình Uyên nghe nói, đàm phán còn phải cởi quần áo ngâm suối nước nóng.
Đành chịu, mối làm ăn mấy tỷ đấy.
Cuối cùng Trình Uyên vẫn cởi chỉ còn sót lại chiếc quần lót, sau đó cũng vào ngâm suối nước nóng.
“Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta có thể bàn bạc được chưa?” Trình Uyên mỉm cười hỏi.
Ai ngờ Thẩm Trì lại mở mát ra lần nữa, sau đó nhìn thấy Vương Tử Yên và Bạch Long đứng trên bờ, không kiềm được nhíu mày nói: “Nếu muốn bàn bạc thì bảo cả những người mà anh dẫn theo kia cũng cởi ra”
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
11 chương
88 chương
51 chương
151 chương
81 chương
13 chương