Đỉnh cao phú quý

Chương 81 : Rất không vui vẻ

“Nhảm nhí, anh ta nghĩ mình là ai?” Long Thầm Vũ nổi giận: “Nghĩ mình làm một nhân viên nhỏ ở Tuấn Phong là dám nhảy ra khiêu khích Long Đằng chúng ta sao?” Long Văn vốn còn đang bực bội, Trình Uyên là ai? Dường như ông ta chưa từng nghe nói tới, chẳng lẽ là nhân vật lớn nào sao? Nhưng vừa nghe Long Thầm Vũ nói thế, trong lòng cũng đột nhiên sinh ra ngọn lửa giận dữ: “Đồ vô sỉ, thật sự cho rằng Long Đảng chúng ta dễ bát nạt à? Hai anh em mấy đứa đang làm gì vậy, sao bây giờ thứ tôm tép gì cũng dám nhảy ra khiêu khích quyền uy của chúng ta thế?” “Ba, ba đừng lo, con dẫn mấy người đuổi anh ta ra ngoài là được rồi.” Long Thầm Vũ cũng hơi tức giận nói. Long Văn không nói gì, có lẽ là ngầm đồng ý với con trai mình. Nhưng lúc này trong lòng Long Thầm Lãng không nghĩ thế. Vừa rồi là hắn ta tự tay lên kế hoạch bắt vợ của Trình Uyên đến làm ầm ï trước mặt ba hắn ta và Long Thầm Vũ như vậy, lúc này Trình Uyên lại đến… nói không chừng sẽ có kịch hay gì đấy, ít nhất là em Ba sẽ không có lợi gì. Thật ra anh em ruột nhà giàu không khác anh em ruột nhà vua chúa thời cổ đại là mấy. Long Văn có ba đứa con trai, anh cả ra nước ngoài nghiên cứu khoa học, bây giờ cả Long Đằng chỉ còn lại hắn ta và em Ba Long ‘Thầm Vũ, mà Long Thầm Lãng lại không giỏi xã giao lắm, cho nên hắn ta không thể không thừa nhận em Ba quan hệ rộng hơn mình. Nhưng cũng may Long Thầm Lãng giỏi tính toán, hắn ta muốn đợi Long Văn chết rồi, Tập đoàn Long Đằng phải là của mình. Vào lúc Long Thầm Vũ nổi giận muốn dẫn người đi đuổi Trình Uyên. Long Thầm Lãng lại bát lấy cánh tay anh ta. “Em Ba, em đừng vội, cứ đuổi cậu ta đi như thế thì lời cho cậu ta quá rồi, anh nghĩ nên để cậu ta lên đây trước, anh muốn xem thử cậu ta có năng lực gì dám đấu với Long Đảng chúng ta” Long Thầm Vũ sửng sốt một lát, thấy Long Thầm Lãng cũng mang vẻ mặt tức giận thì không khỏi gật đầu thật mạnh: “Được, anh Hai nói cũng đúng, vậy cứ để anh ta lên đây, em cũng muốn xem hôm nay anh ta muốn làm thế nào” Đương nhiên Long Văn cũng không có ý kiến. Trình Uyên đứng dưới sảnh lớn của Tập đoàn Long Đằng lúc này cũng rất tức giận, lần này anh thật sự nổi giận rồi. Tục ngữ nói đúng, sự bất quá tam, Long Thầm Vũ không chỉ một lần vượt qua giới hạn của anh, kêu Trình Uyên nhịn thế nào đây? Lần trước anh ta dám bỏ thuốc cho Bạch An Tương, nếu không phải mình tới kịp lúc thì hậu quả thật sự khó mà tưởng tượng nổi, lần này thì sao? Rõ ràng dưới ban ngày ban mặt lại dám bắt người. Nếu không phải có kinh nghiệm lần trước, Trình Uyên lén nhờ Bạch Long gắn một thiết bị định vị mini lên túi xách của Bạch An Tương, chỉ sợ cô lại bị Long Thầm Vũ ra tay độc ác nữa rồi. Anh vốn có thể xông vào, dù sao cũng dẫn theo Bạch Long. Nhưng suy xét thấy dù sao nơi này của là toà nhà chính của Tập đoàn Long Đằng, ít nhất cũng có mấy chục bảo. vệ, lại thêm nhân viên ít nhất cũng mấy trăm người, thậm chí là nhiều hơn, nếu thật sự đánh nhau, chỉ một mình Bạch Long… vẫn là thôi đi. Bạch Long cũng không phải thần tiên. Sau khi người đẹp tiếp tân nghe điện thoại thì mỉm cười với Trình Uyên: “Anh Trình, Chủ tịch đợi anh ở phòng họp. trên lầu tám” Trình Uyên đi thang máy lên lầu tám, anh đá cửa phòng họp ra, phát hiện có bảy tám người ngồi bên trong. Trong những người này có Long Thầm Lãng và Long ‘Thầm Vũ anh từng gặp, những người khác thì chưa, nhưng thấy người ngồi trên ghế đầu chắc hản là ba của Long Thầm Vũ, dù sao khuôn mặt cũng giống nhau được mấy phần. “Láo xược!” Thấy Trình Uyên trực tiếp đá cửa đi vào, Long Thầm Vũ đập mạnh lên bàn, đứng dậy chỉ vào Trình Uyên mắng: “Tên chó chết, đây là nơi anh có thể làm càn sao?” Trình Uyên nhìn anh ta với ánh mắt u ám. Không biết vì sao, vào khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Trình Uyên, Long Thầm Vũ chợt cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo, lùi lại một bước theo bản năng: “Sao hả? Chửi anh là chó đấy, anh… anh có ý kiến gì à?” Trình Uyên lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm nữa, trả vợ tôi lại cho tôi.” “Trình Uyên, cậu nhìn cho kỹ nhé, đây là Tập đoàn Long Đằng, vợ của cậu không có ở đây” Long Thầm Lãng hờ hững nói. Lúc này Long Thầm Vũ cũng nhận ra không biết sao khi nãy mình lại sợ, hơn nữa nói chuyện còn hơi lắp bắp, thật sự cực kỳ mất mặt, vì thế lại ưỡn ngực tiến về phía trước. một bước, giả vờ to gan cười ha hả. “Trình Uyên à, có khi nào là vợ anh chê anh vô dụng, cảm thấy đi theo anh không thú vị nên xem trọng thằng nhóc đẹp trai nào của Tập đoàn Long Đằng chúng tôi, sau đó cắm sừng anh không?” “Nhưng khỏi phải nói, vợ anh thật sự rất đẹp, đi theo anh đúng là lãng phí” Trình Uyên vốn không định gây chuyện, nếu bọn họ thả Bạch An Tương và cô không bị thương tổn gì, thì anh sẽ chỉ trút giận lên Long Thầm Vũ, sẽ không giận chó đánh mèo với Tập đoàn Long Đẳng. Nhưng mấy câu nói này của Long Thầm Vũ rõ ràng đã chạm phải vảy ngược của Trình Uyên, anh ta là đang sỉ nhục nhân cách của Bạch An Tương. Trình Uyên híp mắt tiến lên mấy bước. Đáy lòng Long Thầm Vũ run rẩy, lùi về sau một bước †heo bản năng: “Anh muốn làm gì? Muốn đánh nhau hả?” Anh ta đã từng thấy sức mạnh của Bạch Long phía sau Trình Uyên rồi. Lúc này, Long Văn đột nhiên lên tiếng, ông ta lạnh lùng nói: “Chàng trai trẻ, cậu có biết đây là đâu không?” Trình Uyên dừng chân lại, hờ hững trả lời: “Tập đoàn Long Đằng” “Nếu đã biết, cậu còn dám đến đây gây chuyện à?” Long Văn tiếp tục lạnh lùng nói: “Là ai cho cậu lá gan đó vậy?” “Tôi nghe nói cậu đi làm ở Tuấn Phong, không tệ, tôi thừa nhận tập đoàn chúng tôi không mạnh bằng Tuấn Phong, nhưng một nhân viên nhỏ như cậu cũng dám đến đây gây chuyện à, nghĩ xem nếu thật sự xảy ra chuyện không vui gì đó rồi, cấp cao của Tập đoàn Tuấn Phong sẽ bảo vệ cậu chứ?” “Chuyện không vui?” Trình Uyên hờ hững lặp lại một lần, sau đó nói: “Bây giờ tôi đã rất không vui rồi” “Anh không vui? Chúng tôi rất hiểu cho anh, ai bị vợ cảm sừng cũng không vui vẻ nổi mà” Long Thầm Vũ thấy ba mình đã ra mặt đương nhiên không thể lùi bước, tiếp tục châm chọc Trình Uyên. Có một câu gọi là không làm sẽ không chết, Long Thầm Vũ là đang điên cuồng thăm dò bên bờ vực cái chết. Lời nói của anh ta khiến Trình Uyên càng khó chịu hơn. Cho nên anh duỗi tay chỉ vào Long Thầm Vũ, tức giận nói: “Tát mạnh vào mặt anh ta cho tôi, tôi không kêu dừng thì không được dừng” “Anh dám!” Nghe vậy, Long Thầm Vũ lập tức biến sắc, lùi về sau một bước kêu to. Long Thầm Lãng và Long Văn cũng đứng dậy, mấy người còn lại trong phòng họp cũng thế. “Bảo vệ!” Có người bắt đầu kêu to. Long Văn cũng trầm giọng nói: “Cậu dám đánh người à, có tin cậu không thể ra khỏi toà nhà này không?” Dường như Bạch Long không tin, vừa định tiến lên vả miệng Long Thầm Vũ thì đột nhiên bị Trình Uyên ngăn lại. Anh ta rất ngạc nhiên. Trình Uyên lại lắc đầu, chỉ vào Long Văn thản nhiên nói: “Không phải tôi đánh người, mà là ông đánh người” “Cái gì?” Mấy người có mặt đều ngơ ngác. Trình Uyên nhìn sang Long Văn: “Tôi từng nói, bây giờ tôi rất không vui, cho nên hậu quả rất nghiêm trọng, tôi kêu ông đi đánh anh ta, tôi là đang ra lệnh cho ông đấy, ông không nghe thấy à?” “Mẹ kiếp, anh nghĩ mình là ai mà dám ra lệnh cho ba tôi hả?” Long Thầm Vũ giận quá hoá cười hỏi.