Đỉnh cao phú quý
Chương 65 : Anh là cái thá gì
Lý Ninh Quyên cực kỳ tức giận, nhưng bản thân Bạch Sĩ Câu lại giống như chẳng có chuyện gì, bảo ngồi đâu thì ngồi đó.
Đối với cảnh tượng vừa xảy ra, ông cụ Bạch lại giả vờ như không nhìn thấy.
Thật ra ở đây người khó xử nhất chính là Bạch An Tương, bây giờ cô vẫn không biết mình nên ngồi ở chỗ nào, nên ngồi ở bàn họp, hay là ngồi ra phía sau cùng với những người nhà mình.
Cũng đúng vào lúc này, cửa phòng họp mở ra, lại có mấy người trung niên tây phục phẳng phiu bước vào, sau đó lại ngồi xuống đối diện người nhà họ Bạch.
Lần này sức chú ý của tất cả mọi người đều bị mấy người này hấp dẫn.
Người đi đầu là một người trung niên đeo mắt kính gọng. vàng, bộ dạng oai phong, sau khi ngồi xuống, ông ta tự giới thiệu mình với gương mặt vô cảm: “Tôi tên là Trương Hoài, là Tổng giám đốc đương nhiệm của Tập đoàn Lương Câu, rất vui được gặp mọi người.” Nói là vui nhưng lại chẳng nhận ra chút dáng vẻ vui mừng nào.
Ông cụ Bạch vội vàng đứng dậy, định bắt tay với người ta: “Xin chào, xin hỏi Chủ tịch của các ông đã đến chưa?” Trương Hoài còn chẳng thèm liếc nhìn ông cụ Bạch một cái, chỉ thản nhiên nói: “Khi cần xuất hiện thì Chủ tịch sẽ xuất hiện” “À..” Ông cụ Bạch hơi xấu hổ, nhưng vẫn cười ha ha ngồi về chỗ nói: “Cũng đúng, cũng đúng” “Nói đi” Trương Hoài giơ tay ra hiệu.
Nói chuyện gì.
Bạch Vĩnh Minh đột nhiên tức giận nói: “Là các ông đề nghị đàm phán, ông nội tôi cũng đã đến rồi, nhưng Chủ tịch của các ông lại không ló mặt, hoàn toàn không có chút thành ý nào” Trương Hoài hé mắt liếc nhìn Bạch Vĩnh Minh một cái, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Đúng, chúng tôi không có thành ý, nhưng… Vậy thì sao?” “..” Bạch Vĩnh Minh bị một câu của Trương Hoài làm cho. nghẹn lời.
“Không phải các ông muốn đàm phán với chúng tôi sao, chúng tôi không phải người đề xuất ra, chỉ đồng ý đến nói chuyện thôi.” Trương Hoài nói.
Sau đó ông ta lại hỏi ông cụ Bạch: “Người đang chất vấn tôi có chức vụ gì trong Bạch Thị của các ông?” Ông cụ Bạch ngớ ra: “Ờ… Tạm thời không có chức vụ gì.” Từ sau khi Bạch An Tương ngồi lên vị trí chịu trách nhiệm hạng mục mới, Bạch Vĩnh Minh đã bị bỏ chức vụ ở công ty, thực tế tất cả mọi người đều hiểu rõ, trong đám con cháu, ông cụ cưng chiều một mình Bạch Vĩnh Minh, cho nên đợi sau này ổn định rồi chắc chắn vị trí Tổng giám đốc của Bạch An Tương sẽ thuộc về Bạch Vĩnh Minh.
“Ha ha… Nhà họ Bạch các ông để cho một người không có chức vụ gì đàm phán với tôi sao?” Trương Hoài mặt mũi tối sầm.
Không khí tại chỗ lập tức đông cứng lại.
“Vậy các ông không có thành ý… Bạch Vĩnh Minh nghe thấy ông ta coi thường mình, cũng không kiềm được. chất vấn ngược lại Trương Hoài.
“Câm miệng, anh là cái thá gì mà cũng xứng nói chuyện với tôi sao?” Trương Hoài lập tức đột ngột cắt ngang lời Bạch Vĩnh Minh, cũng nổi giận nói: “Nếu nhà họ Bạch các ông chẳng có ai ra hồn gì, vậy chúng ta chỉ đến đây Nói xong Trương Hoài chuẩn bị đứng dậy.
“Tổng giám đốc Trương, Tổng giám đốc Trương. cụ Bạch vội vàng khuyên nhủ: “Trẻ con không biết điều, ông đừng so đo với nó.” “Ông nội…!” Bạch Vĩnh Minh ấm ức.
“Câm miệng!” Ông cụ trừng mắt lườm anh ta một cái.
Nói thật, bây giờ có lẽ ông cụ Bạch còn có suy nghĩ muốn bóp chết Bạch Vĩnh Minh nữa ấy chứ.
Chưa cần nói chuyện gì khác, chỉ riêng việc tỏ ra ngang ngược, bày vẻ kiêu ngạo là đủ rồi, phải biết là bây giờ Bạch Thị đang cầu xin người ta.
“Tổng giám đốc Trương, nếu tất cả mọi người đã ngồi xuống rồi, vậy dĩ nhiên là cũng hy vọng giải quyết được. vấn đề. Lúc này, Bạch An Tương đột nhiên lên tiếng: “Chúng tôi không muốn vì một câu nói gắt gỏng của một đứa trẻ không biết điều mà trì hoãn vấn đề chính” Nghe thấy Bạch An Tương chế giễu mình, Bạch Vĩnh Minh tức giận đến mức định đứng dậy chất vấn Bạch An Tương, nhưng anh ta vừa mới đứng dậy, ông cụ Bạch đã tức giận nói: “Im lặng, nếu còn lên tiếng nữa thì cút ra ngoài cho ông.” Bạch Vĩnh Minh ngạc nhiên.
Anh ta không hiểu tại sao bây giờ ông cụ lại che chở Bạch An Tương.
Mà Tổng giám đốc Trương liếc nhìn Bạch An Tương một cái, sau đó hỏi ông cụ Bạch: “Người này là…?” “Tôi là Tổng giám đốc Công ty Quả Trân của Công ty Trái cây Bạch Thị, Bạch An Tương-‘ Không đợi ông cụ nói gì, Bạch An Tương đã tự giới thiệu mình trước.
“À” Trương Hoài gật đầu, quay lại chỗ ngồi của mình: “Như vậy còn tạm được.” “Mọi người đều biết đấy, quý tập đoàn bây giờ đang điên cưồng chèn ép Bạch Thị chúng tôi.’ Bạch An Tương đợi Trương Hoài ngồi xuống, nói không hoang mang chút nào: “Mà chúng tôi vẫn không hay biết gì, chúng tôi vẫn không hiểu nổi rốt cuộc là nguyên nhân gì đã tạo thành tình thế ngày hôm nay, chẳng lẽ quý tập đoàn có hiểu lầm gì với Bạch Thị chúng tôi sao?” “Nếu có, chúng tôi muốn nghe xem ý định của quý tập đoàn, hoặc là nói cách khác, hai bên chúng ta cần phải làm thế nào mới có thể gỡ bỏ hiểu lầm này” Bạch An Tương nói chuyện mạch lạc rõ ràng.
Lời nói của cô khiến Trương Hoài không ngừng gật đầu, ngay cả ông cụ Bạch cũng không kiềm được phải nhìn Bạch An Tương thêm mấy cái, còn các chú bác ngồi dưới lại càng liên tục gật đầu, duy chỉ có Bạch Vĩnh Minh mất hết mặt mũi, nhìn Bạch An Tương gườm gườm.
Lý Ninh Quyên lại huých cùi chỏ vào Bạch Sĩ Câu, cái người vừa nãy khiến bà ta rất ấm ức, tự hào kiêu hãnh giơ ngón cái: “Nhìn con gái mình kia kìa.” Bạch Sĩ Câu mỉm cười, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Trương Hoài gật đầu: “Ừm, nếu đã nói đến đây, vậy chúng ta thẳng thắn đi” Ông cụ Bạch nghe vậy vội vàng rướn dài cổ ra chăm chú lắng nghe.
“Tôi muốn hỏi ông cụ Bạch” Ánh mắt của Trương Hoài đột nhiên nhìn thẳng vào ông ta, khóe miệng hiện ra nụ cười thản nhiên, hỏi: “Nếu một người phạm sai lầm, có phải là họ nên xin lỗi hoặc là bồi thường chút gì đó không?” Ông cụ Bạch vội vàng gật đầu: “Đương nhiên, nhà họ Bạch chúng tôi tay trắng làm nên, có thể có được tài sản gia đình ngày hôm nay, không thể nào chưa từng phạm sai lầm, chúng tôi vẫn luôn tuân theo quan điểm biết sai sẽ sửa, mới có thể đi đến ngày hôm nay” Nghe vậy, Trương Hoài gật đầu, tiếp tục hỏi: “Nhưng nếu người phạm sai lầm, ông ta không những không biết hối cải, còn tìm đủ mọi cách để che giấu sai lầm này, không quan tâm không hỏi han đến người bị hại, thậm chí không muốn chịu chút trách nhiệm nào, ông cảm thấy làm như vậy có được không?” Trong lời nói của Trương Hoài dường như có ý ám chỉ gì đó, không thể nào ông cụ Bạch lại nghe không hiểu, không chỉ có ông cụ Bạch, tất cả những người có mặt ở đây đều có thể nghe ra ẩn ý trong đó.
Ông cụ Bạch không rõ tình huống, cũng chỉ có thể lắc đầu nói: “Vậy chắc chắn là không thể chấp nhận được” Trương Hoài cười nói: “Vậy tôi lại hỏi ông cụ một câu hỏi cuối cùng.” “Ông nói đi” “Nếu một người đàn ông lừa gạt tình cảm của một người phụ nữ, giấu giếm không cho người phụ nữ này biết thực.
†ế mình đã có vợ con, còn dám có con với người phụ nữ này. Nhưng đợi đến khi đứa trẻ được sinh ra, ông ta lại không muốn chịu trách nhiệm, thậm chí còn muốn che giấu chuyện này, vì khi đó việc buôn bán của ông ta đã có chút khởi sắc, ông ta sợ bị người ta nói xấu, nên không bằng lòng chấp nhận đứa trẻ và người phụ nữ kia là của ông ta, như vậy có đúng không?” Sắc mặt ông cụ Bạch đột nhiên trở nên trắng bệch như tờ giấy.
“Đương nhiên không đúng” Nhưng mà lúc này, Bạch Sĩ Câu ngồi hàng ghế sau vẫn luôn giữ im lặng, từ trước đến nay không hé môi nửa lời lại đột nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, mọi người kinh ngạc nhìn về phía ông.
Bạch Vĩnh Minh thấy Bạch Sĩ Câu cũng lên tiếng, vì thể hiện chút khí thế của mình trước mặt nhà họ Bạch, anh ta nổi quát Bạch Sĩ Câu: “Bạch Sĩ Câu, chúng tôi đang nói chuyện nghiêm túc, ông có tư cách gì xen miệng vào? Câm miệng, nếu không cút ngay!” Bạch Sĩ Câu không hề để ý đến anh ta, mà chỉ chậm rãi đứng dậy, trước ánh mắt mọi người đủng đỉnh bước về phía Trương Hoài.
Trương Hoài vội vàng đứng dậy nhường chỗ.
Bạch Sĩ Câu bình tĩnh tự nhiên ngồi lên vị trí vừa nãy.
Trương Hoài đã ngồi.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
11 chương
88 chương
51 chương
151 chương
81 chương
13 chương