Đỉnh cao phú quý
Chương 63 : Sao anh lại ở đây
Không thấy Bạch An Tương đâu, lúc này Trình Uyên lo sốt vó, anh vội vàng về nhà, nhưng Bạch An Tương cũng không ở nhà, vì vậy gọi điện thoại cho Bạch An Tương, phát hiện cô đã tát điện thoại.
Vì vậy Trình Uyên lại đến mấy chỗ mà cô có thể đến, nhưng đều không tìm thấy.
Trình Uyên luống cuống không biết làm sao, không thể không gọi điện thoại cho Mục Như Trăn: “Cô ở đâu?” Khi gặp mặt Mục Như Trăn, cô ta hơi sợ hãi, ánh mắt cũng không dám nhìn Trình Uyên.
“Lên xe!” Dưới tầng nhà Mục Như Trăn, Trình Uyên hạ cửa kính xe xuống nói với cô ta.
Mục Như Trăn cắn chặt răng, bước vào xe của Trình Uyên.
“Trừ cô ra, trong đám bạn học của các cô, có ai thân thiết với An Tương nhất? Hoặc là, cô ấy có thể đi đến đâu nhất?” Trình Uyên hỏi.
Mục Như Trăn suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi gọi điện cho Thái Tiểu Phân vậy” Trình Uyên vội vàng ngăn cô ta lại: “Nói thẳng địa chỉ, chúng ta đến luôn, nếu An Tương đã không nhận điện thoại của hai chúng ta, nhất định là hiểu lầm to rồi, cô ấy không muốn nói cho chúng ta biết cô ấy đang ở đâu, cô gọi điện thoại đến có tác dụng gì?” Quả thật, nếu cô thật sự đang ở nhà Thái Tiểu Phân, biết là Trình Uyên hoặc Mục Như Trăn gọi điện thoại đến, Bạch An Tương bảo Thái Tiểu Phân nói cô ấy không ở đó, làm sao Thái Tiểu Phân không nghe được.
Mục Như Trăn nghĩ thấy cũng phải, vì vậy chỉ đường, Trình Uyên lái xe chở Mục Như Trăn đi thẳng đến nhà bạn học của Bạch An Tương.
Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn phải đến một chuyến tay không, mẹ của Thái Tiểu Phân nói, Thái Tiểu Phân đi tuần trăng mật với chồng mới cưới rồi.
Vì vậy Trình Uyên và Mục Như Trăn tiếp tục lên đường đi Về phía mục tiêu tiếp theo…
Bọn họ tìm đến mấy nơi, bao gồm cả quán bar mà Mục: Như Trăn và Bạch An Tương đã từng đến, nhưng lại không thu hoạch được gì.
“Cô hãy nghĩ xem còn chỗ nào cô ấy có thể đến được không” Trình Uyên châm thuốc, rít mạnh một hơi, nhíu chặt mày hỏi Mục Như Trăn.
Mùi khói thuốc lá nồng nặc khiến Mục Như Trăn muốn ho khan, nhưng cô ta nhịn được, nếu là trước đây, cô ta chắc chản sẽ chửi Trình Uyên té tát.
Nhưng bây giờ khác rồi, thứ nhất Mục Như Trăn cũng chột dạ, là cô ta làm cho vợ chồng người ta hiểu lầm.
Thứ hai, cô ta cũng biết, vì lo láng cho nên Trình Uyên mới hút thuốc, bình thường anh cũng không hút như vậy.
Khi còn đang nghiêng đầu suy nghĩ, điện thoại của Trình Uyên đột nhiên reo lên.
Trình Uyên nói: “Tôi nghe điện thoại trước đã, cô cứ từ từ nghĩ đi.” Sau khi nhận điện thoại, sắc mặt Trình Uyên thay đổi.
Cúp điện thoại, không đợi Mục Như Trăn nghĩ ra nơi Bạch An Tương có thể đến, Trình Uyên lập tức lái xe chạy đi.
“Sao vậy?” Thấy sắc mặt Trình Uyên thay đổi, Mục Như: Trăn cũng nghi ngờ, cô ta rụt rè hỏi.
Trình Uyên trầm giọng nói: “Mẹ tôi bị bệnh rồi.” Nghe thấy chuyện này, Mục Như Trăn cũng không tiện hỏi nữa.
Trình Uyên lái xe chạy thẳng, chẳng mấy chốc đã ra khỏi khu vực thành phố, đột nhiên nhớ đến một chuyện, nhanh chóng dừng xe lại nói với Mục Như Trăn: “Tôi để cô xuống đây, cô bắt xe về trước đi” Mục Như Trăn thấy hổ thẹn nên lắc đầu: “Đừng trì hoãn thời gian, tôi cùng đi với anh thăm bác gái đi, nếu không có chuyện gì, chúng ta cũng tiện tiếp tục cùng đi tìm An Tương.” Trình Uyên nghĩ thấy cũng phải, vì vậy cũng không đỗ xe lại nữa, lập tức quay về nhà ở nông thôn.
Thầy thuốc trong thôn nói mẹ của Trình Uyên chẳng qua là máu không cung cấp đủ lên não nên đột nhiên ngất xỉu thôi, sau này cần phải có người chăm sóc bên cạnh, lúc đó Trình Uyên cảm thấy rất tự trách, mặc kệ mẹ anh nói thế nào, lân này cũng phải đón mẹ vào thành phố.
Mà cùng lúc đó, trong căn biệt thự nào đó ở Vịnh Ánh Trăng, trong phòng ngủ được trang hoàng vô cùng xa hoa, Bạch An Tương rầu rĩ mở hai mắt ra.
Căn phòng này rất xa lạ, hoàn toàn không phải nhà cô.
Đây là đâu? Đầu cô rất đau, không nghĩ ra được.
Đột nhiên nhớ ra hôm qua mình đau lòng nên đến quán bar uống rượu, sau đó…
Cửa phòng được người ta đẩy ra.
Long Thầm Vũ bưng một cốc trà bước vào, dịu dàng. nhìn Bạch An Tương trên giường, cười khế nói: “Em tỉnh rồi sao? Đến đây, uống cốc trà tỉnh rượu đi.” Giọng nói này? Long Thầm Vũ sao? Bạch An Tương đột nhiên kinh hãi, sau đó ngồi bật dậy, cô ôm chặt tấm chăn trắng như tuyết bọc chặt thân thể mình.
“Sao anh lại ở đây?” Long Thầm Vũ đặt cốc trà lên tủ ở đầu giường, nhìn Bạch An Tương mỉm cười nói: hôm qua em uống nhiều quá, say ngật ngưởng ở lối đi, nếu không phải anh chạy đến kịp thì…” Bạch An Tương nhíu mày, sau đó ôm trái tim thấp thỏm, cẩn thận kéo chăn ra.
Cũng may, quần áo vẫn còn trên người, hơn nữa cũng không có dấu vết bị động vào.
“Yên tâm đi.’ Long Thầm Vũ ngồi trên ghế sô pha đối diện, nói: “Tuy Long Thầm Vũ anh không phải người tốt gì, nhưng cũng tuyệt đối không phải hạng người đê tiện, anh sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đâu.” “An Tương, anh thích em, cho nên càng sẽ không lợi dụng khi em say rượu mà làm chuyện khiến em đau lòng khổ sở đâu” “Thích một người, chính là muốn cô ấy vui vẻ, không phải sao?” Nếu Long Thầm Vũ đã có thể quản lý mấy công ty con dưới trướng Tập đoàn Long Đảng, đương nhiên không phải hạng người ngu ngốc gì, thật ra anh ta rất thông minh.
Anh ta đã từng gặp nhiều phụ nữ, cũng chơi đùa nhiều cũng không phải không muốn yêu đương, mà là vì chẳng có tình cảm gì.
Người thật sự khiến người ta khó quên chính là mối tình đầu, mà trùng hợp Bạch An Tương lại chính là nữ thần mối tình đầu của anh ta, mặc dù chỉ là yêu đơn phương.
Cho nên nói một cách công bằng, anh ta muốn có Bạch An Tương này, không chỉ là thân thể, vì thân thể phụ nữ gần như đều giống nhau.
Không thể không nói, những câu này anh ta nói rất có tác dụng với Bạch An Tương đang khó chịu trong lòng, vì vậy cũng thay đổi kha khá ấn tượng về Long Thầm Vũ.
Bạch An Tương vẫn cho rằng khi Trình Uyên bị cảnh sát bắt, là Long Thầm Vũ nể mặt cô mà ra tay cứu Trình Uyên ra ngoài.
Mà bây giờ, mình uống rượu say, anh ta lại đưa mình về nhà, còn quân tử như vậy…
Đương nhiên, đây cũng chỉ là hơi thay đổi ấn tượng với Long Thầm Vũ mà thôi, cũng không thể nói lên điều gì, trong lòng cô nơi khó chịu vẫn thấy khó chịu, vì Bạch An t, mình quan tâm Trình Uyên hơn, nhưng mà “Cảm ơn anh” Bạch An Tương rời giường nói cảm ơn với Long Thầm Vũ.
Long Thầm Vũ cầm cốc trà đưa cho cô: “Khách sáo quá, dù nói thế nào chúng ta cũng là bạn học cũ mà, em uống đi” Bạch An Tương lác đầu: “Gây phiền phức cho anh rồi, tôi phải đi đây” Nói xong, cuống quýt trốn ra khỏi biệt thự của nhà Long Thầm Vũ.
Long Thầm Vũ đứng sau lưng cô gọi mấy tiếng, Bạch An An Tương này, không chỉ là thân thể, vì thân thể phụ nữ gần như đều giống nhau.
Không thể không nói, những câu này anh ta nói rất có tác dụng với Bạch An Tương đang khó chịu trong lòng, vì vậy cũng thay đổi kha khá ấn tượng về Long Thầm Vũ.
Bạch An Tương vẫn cho rằng khi Trình Uyên bị cảnh sát bắt, là Long Thầm Vũ nể mặt cô mà ra tay cứu Trình Uyên ra ngoài.
Mà bây giờ, mình uống rượu say, anh ta lại đưa mình về nhà, còn quân tử như vậy…
Đương nhiên, đây cũng chỉ là hơi thay đổi ấn tượng với Long Thầm Vũ mà thôi, cũng không thể nói lên điều gì, trong lòng cô nơi khó chịu vẫn thấy khó chịu, vì Bạch An Tương biết, mình quan tâm Trình Uyên hơn, nhưng mà Trình Uyên…
“Cảm ơn anh” Bạch An Tương rời giường nói cảm ơn với Long Thầm Vũ.
Long Thầm Vũ cầm cốc trà đưa cho cô: “Khách sáo quá, dù nói thế nào chúng ta cũng là bạn học cũ mà, em uống đi” Bạch An Tương lác đầu: “Gây phiền phức cho anh rồi, tôi phải đi đây” Nói xong, cuống quýt trốn ra khỏi biệt thự của nhà Long Thầm Vũ.
Long Thầm Vũ đứng sau lưng cô gọi mấy tiếng, Bạch An bệnh viện đông nghẹt, người đến kiểm tra chiếu chụp. đứng đợi xếp thành một hàng dài, mẹ Trình Uyên lại không đứng trong thời gian dài như vậy được, vì vậy, Trình Uyên đưa mẹ về Vịnh Ánh Trăng trước đã, chuẩn bị lát nữa gọi điện thoại cho Vương Tử Yên để cô ta sắp xếp một chút.
Đợi sắp xếp cho mẹ xong, Trình Uyên đang định gọi điện thoại cho Vương Tử Yên, kết quả Vương Tử Yên lại gọi cho anh trước.
“Alo” Trình Uyên nhận điện thoại.
“Chủ tịch, chúng ta đã hẹn được Chủ tịch của Tập đoàn Lương Câu rồi” Vương Tử Yên kích động nói.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
66 chương
31 chương
35 chương
10 chương
137 chương
10 chương