Đỉnh cao phú quý
Chương 49 : Tôi có xe
Sau khi cúp máy, Trình Uyên nhíu mày, ông chủ đứng sau Tập đoàn Lương Câu lại có thể thần bí như thế? Rõ ràng chuỗi tài chính đã xảy ra vấn đề nhưng vẫn đấu giá với Bạch Thị như trước…
Dường như anh ngửi thấy mùi âm mưu.
Hít sâu một hơi khiến tâm trạng bình tĩnh lại, chuẩn bị biểu hiện thật tốt trước mặt mẹ vợ.
Bây giờ Bạch An Tương đã không còn vấn đề gì nữa, quan trọng là người mẹ vợ này cứ mãi chướng mắt anh, thật sự quá đau đầu.
Nếu đổi thành một người không liên quan gì đến Bạch An Tương, Trình Uyên thật sự muốn cho bà ta hai bạt tai.
Cũng hết cách, ai bảo bà ta là mẹ vợ của mình chứ, muốn ở bên Bạch An Tương thì nhất định phải lấy lòng người mẹ vợ này. Dù sao đây cũng là mẹ ruột của Bạch An Tương, không được bà ta chúc phúc, cuộc hôn nhân của hai người cũng không xem như hoàn mỹ.
Nhưng khi anh chuẩn bị bước vào nhà.
“Gần đây anh chuyển nhà, cũng ở trong Vịnh Ánh Trăng, An Tương, sau này anh đưa em đi làm nhé?” Long Thầm Vũ cười khanh khách nói với Bạch An Tương.
Bạch An Tương nhíu mày, còn không đợi cô nói chuyện, Lý Ninh Quyên đã vội tươi cười nói: “Vậy thì tốt quá, sau này An Tương cũng không cần mệt mỏi như vậy nữa” “Mẹt” Bạch An Tương trách móc trừng Lý Ninh Quyên một cái, sau đó cười lễ phép với Long Thâm Vũ, từ chối: “Không cần làm phiền anh đâu” “Không phiền gì cả” Long Thầm Vũ cười nói: “Dù sao bây giờ em cũng là một Tổng giám đốc, cứ chen lấn trên xe buýt mãi sao mà được? Trình Uyên cũng không biết thương em, nếu là anh..” “Hừ, cậu ta hả? Cậu ta thương kiểu gì?” Khi nhắc tới Trình Uyên, khuôn mặt già của Lý Ninh Quyên trở nên u ám, nói tiếp: “Cả cậu ta còn chạy chiếc xe điện nát kìa, chẳng lẽ mỗi ngày để con gái dì ngồi xe điện của cậu ta đi làm? Nói ra không khiến người ta cười chết sao?” “Mẹ!” Bạch An Tương hơi không vui: “Mẹ thì biết cái gì” “Mẹ biết cái gì? Cái gì mẹ cũng biết hết” Lý Ninh Quyên cười lạnh: “Con cứ không nghe lời mẹ, mẹ là muốn con ly hôn với Trình Uyên, ở bên cậu Long, sau này đi làm tan làm cậu ấy đều có thể danh chính ngôn thuận đưa đón con” Thấy mùi thuốc súng bát đầu dâng lên, Bạch Sĩ Câu vội cười ha hả hoà giải: “Được rồi được rồi, con cháu có phúc của con cháu, bà cũng đừng có xen vào” “Ông thì biết cái gì!” Lý Ninh Quyên trừng Bạch Sĩ Câu một cái, nghiến răng nói: “Ông có khác gì thằng con rể vô dụng của ông đâu, cả ngày không có chút bản lĩnh gì cả, chỉ biết ba phải” Bạch Sĩ Câu rụt cổ tiếp tục ăn cơm.
Long Thầm Vũ cũng vội khuyên nhủ: , dì bớt nóng, cháu biết An Tương hiểu lầm, An Tương, em cũng đừng tức giận, ý của anh là chỉ đưa em đi làm tan làm, những. cái khác không cần phải quan tâm” Bạch An Tương cười, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc hỏi Long Thầm Vũ: “Anh cảm thấy có thể không?” “Sao chứ?” là người đã có chồng” Bạch An Tương nghiêm túc ho dù chồng tôi không để ý, anh nói xem người khác sẽ nhìn tôi thế nào?” “Quan tâm ánh mắt của người khác làm gì?” Long Thâm Vũ không quan tâm nói.
“Tôi không cần mặt mũi sao?” Bạch An Tương hỏi ngược lại.
“.” Long Thầm Vũ.
“Hơn nữa chồng tôi cũng đã mua một chiếc xe cho tôi rồi, không cần anh đưa” Bạch An Tương phun ra một hơi, mỉm cười nói.
“Trình Uyên mua xe cho em?” Sau khi Long Thầm Vũ nghe thấy thì rất ngạc nhiên, sau đó cười nói: “An Tương em đừng đùa nữa, anh ta có thể mua nổi xe sao? Là QQ hay Benben?” “Đứa nhỏ nói vào: “Với mấy đồng tiền Trình Uyên kiếm được còn mua xe cho con đâu, cho mẹ xem thử. Con thế này gọi là thích sĩ diện làm khổ mình, đừng nói là Trình Uyên chỉ biết nói bừa” Lý Ninh Quyên tiếp tục mua xe cho con, con nhìn thấy chai rượu cậu Long mua cho ba con không? Hơn mười nghìn đấy, Trình Uyên từng tặng cho chúng ta món quà quý giá như vậy bao giờ chưa?” “Mua xe cho con? Hừ, vớ vẩn” Nghe thấy lời châm chọc của Lý Ninh Quyên, lần này Bạch An Tương cũng không tức giận mà mỉm cười hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ một chai rượu còn đắt tiền hơn căn biệt thự này sao?” Biệt thự là Trình Uyên mua, cái này Lý Ninh Quyên biết, cho nên khi Bạch An Tương hỏi ra, bà ta lập tức ngơ ngác.
Đúng vào lúc này, Trình Uyên lặng lẽ gửi tin nhắn cho. giám đốc của cửa hàng chuyên bán Audi.
Sau đó anh vờ như không nghe thấy lời bàn tán của bọn họ với mình, cười ha hả đi vào phòng khách, tự nhiên ngồi xuống, sau đó giải thích: “Thật ngại quá, gần đây khá là bận” “Cậu thì bận chuyện gì được?” Lý Ninh Quyên khinh thường mắng.
Trình Uyên không tiếp lời mà gắp một miếng đồ ăn cho vào miệng, quay đầu nói với bá: “Ba, tuy căn biệt thự này.
ở thoải mái nhưng ra đường không tiện lắm, con mua cho ba một chiếc xe, chắc sắp đưa đến rồi: “.” Mọi người đều ngơ ngác.
Khi Trình Uyên cực kỳ bình tĩnh tự nhiên nói ra những lời này, trong phòng khách yên tĩnh đến một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Bạch An Tương khế nhíu mày, áy náy nhìn thoáng qua Trình Uyên.
Lý Ninh Quyên trợn mắt, cũng cực kỳ ngạc nhiên nhìn anh.
Long Thầm Vũ thì trực tiếp đứng hình, khi nãy anh ta còn nói Trình Uyên là: Anh ta có thể mua nổi xe sao? Trong chốc lát Long Thầm Vũ ngượng đến mặt đỏ bừng, nhớ tới chai vang đỏ năm 82 mình tặng cho Bạch Sĩ Câu, so sánh với quà tặng của Trình Uyên thật sự là cực kỳ bủn xỉn.
Bạch Sĩ Câu ngẩn người, sau đó cười ấm áp: “Không cần không cần, bình thường ba cũng không ra đường, mua xe hai đứa chạy là được, không cần lo cho ba” Trình Uyên như hoàn toàn không quan tâm vẻ mặt của mọi người, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, dáng vẻ như mình rất gấp.
Nghe thấy Bạch Sĩ Câu nói thế, anh ngẩng đầu, miệng đầy đồ ăn cười với ông: “Không cần, con và An Tương đều có rồi” “.” Long Thầm Vũ lập tức trợn tròn mắt khó tin: “Không thể nào, anh lấy đâu ra tiền mua xe? Chắc chắn là An Tương bỏ tiền mua cho anh” Anh ta vừa nói thế, Lý Ninh Quyên cũng lấy lại tinh thần, dù sao bây giờ Bạch An Tương cũng là Tổng giám đốc dự án mới của Công ty Trái cây Bạch Thị, theo bà ta thấy thì có năng lực hơn Trình Uyên nhiều.
Lập tức hung ác trừng Trình Uyên một cái, lo lắng hỏi Bạch An Tương: “Con gái, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Bà ta là đang lo Bạch An Tương tự ý tham ô tiền của công ty mua xe cho mình, lại bị ông cụ năm được nhược điểm.
Bạch An Tương mờ mịt: “Con có thể xảy ra chuyện gì được? Thật sự là Trình Uyên mua cho con mà” “Không thể nào” Long Thầm Vũ lạnh mặt hô to một tiếng.
Trong mắt anh ta, hôm nay đồng ý với Lý Ninh Quyên đến nhà ăn cơm hoàn toàn không cần quan tâm việc xin lỗi gì đó, anh ta chỉ muốn xuất hiện trước mặt Bạch An Tương, để cô biết mình xuất sắc hơn Trình Uyên về mọi mặt.
Cho nên vừa ra tay đã tặng một chai rượu vang đỏ hơn mười nghìn.
Nhưng mà…
Trình Uyên ăn cơm giống y như quỷ chết đói đầu thai lại nhẹ nhàng nói một câu tặng xe, hơn nữa không chỉ tặng cho Bạch Sĩ Câu một chiếc, còn tặng cho Bạch An Tương một chiếc nữa.
Long Thầm Vũ ngồi không yên nữa, anh ta cảm thấy mình mất hết mặt mũi rồi, dù sao anh ta cũng là một trong những người thừa kế của Tập đoàn Long Đẳng.
“An Tương, bây giờ em là Tổng Giám đốc, lái một chiếc. xe hàng nội địa mấy chục nghìn rất mất mặt, trở về anh tặng em chiếc Passat, cả chú nữa, cháu cũng tặng chú một chiếc, xe của Trình Uyên thì bỏ đi, hoàn toàn không xứng với khí chất của chú và An Tương” Long ‘Thầm Vũ dứt khoát kết luận xe Trình Uyên là chắc chắn là xe nội địa mấy chục nghìn.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
23 chương
202 chương
52 chương
193 chương
75 chương