Đỉnh cao phú quý

Chương 42 : Hung hãng càn quấy

Sau khi đặt điện thoại xuống, Trình Uyên nhíu mày hỏi Vương Tử Yên: “Vừa nãy hình như các cô có nhắc đến Tập đoàn Lương Câu.” Vương Tử Yên vội vàng gật đầu: “Vâng Chủ tịch, Tập. đoàn Lương Câu có đủ tiềm năng phát triển, nhưng lại thiếu tiền, chúng ta đang bàn bạc với lãnh đạo cấp cao của tập đoàn bọn họ, chuẩn bị tiến hành thu mua” Trình Uyên suy nghĩ một lát rồi nói: “Sắp xếp lại tài liệu của Tập đoàn Lương Câu một chút, lát nữa đưa vào phòng làm việc của tôi.” “Được” Vương Tử Yên. Vừa nãy qua điện thoại, Bạch An Tương nói thị trường của Công ty Trái cây Bạch Thị bị những công ty khác. điên cuồng ngăn cản, đối phương như liều mạng muốn cùng chết với Công ty Trái cây Bạch Thị, dùng phương pháp tranh chấp giá cả để cướp đoạt hầu hết các hạng mục của Công ty Trái cây Bạch Thị. Mà Bạch Thị điều tra ra, công ty tập đoàn muốn cùng chết với bọn họ này rất có thể chính là Tập đoàn Lương Câu từ trước đến nay vẫn luôn ẩn náu kín kẽ. Trình Uyên không cảm thấy hứng thú lắm với chuyện của nhà họ Bạch, nhưng hạng mục mới của Công ty Trái cây Bạch Thị là Công ty Quả Trân có tám mươi triệu do anh đầu tư. Chuyện này anh không thể mặc kệ được. Hơn nữa giọng nói của Bạch An Tương còn rất lo lắng. Dặn dò Vương Tử Yên xong, Trình Uyên vội vàng chạy ra ngoài định đi tìm Bạch An Tương để tìm hiểu kỹ càng một chút, kết quả đi vội quá, vừa mới ra khỏi cổng lớn Tập đoàn Tuấn Phong đã va phải một người đàn ông trẻ tuổi. Người đàn ông toàn thân mặc tây phục thương hiệu nổi tiếng, sau khi bị Trình Uyên va vào đến mức lảo đảo, không kiềm được tức giận nói: ‘Mẹ nó có phải anh mù rồi không hả? Bộ quần áo của ông đây mà bị bẩn thì anh có đền nổi không?” “Xin..“Chữ xin lỗi còn chưa nói ra khỏi miệng, một tràng lời nói mang tính sỉ nhục của đối phương đã phun ra, khiến Trình Uyên không kiềm được nuốt ngược câu xin lỗi vào. Người đàn ông này trông cũng làm bộ làm tịch lắm, nhưng tính cách này thật sự chẳng ra làm sao, đi ra ngoài đến ngã rẽ chẳng ai lại có mắt ở chỗ rẽ cả, va vào nhau cũng không chỉ là lỗi của một người. Trình Uyên rất dễ tính, nhưng cũng không có nghĩa là anh mặc cho người ta sỉ nhục, huống hồ đây là địa bàn của mình. “Quần áo của anh khảm đá quý à?” Trình Uyên híp mắt hỏi. Ánh mắt người đàn ông nhìn Trình Uyên tràn đầy chán ghét, hơn nữa nhìn thấy Trình Uyên mặc quần áo vỉa hè rẻ tiền lại càng tỏ vẻ coi thường hơn, anh ta dường như cũng lười nói chuyện với Trình Uyên, kêu lên với bảo vệ đứng ở cửa: “Này, mấy người bảo vệ các anh làm cái gì thế không biết? Tại sao một tập đoàn lớn như Tuấn Phong mà ai cũng có thể đi vào được vậy? Tên ăn mày. này các anh có để ý không đấy hả?” Bảo vệ đứng trên chỗ gác lườm một phát không thèm để ý đến anh ta. Bây giờ Trình Uyên vẫn còn đang giữ chức vụ quản lý chi nhánh của Tập đoàn Tuấn Phong, mặc dù bảo vệ không biết, nhưng cũng đã nhìn thấy Trình Uyên ra ra vào vào, đương nhiên sẽ không để ý đến lời gào thét của một người ngoài. Thấy bảo vệ không phản ứng gì, người đàn ông bệ vệ đó lại càng phách lối hơn: “Sao hả? Giả câm giả điếc à? Tuấn Phong trả lương cho các anh để nuôi không các anh đấy à? Tôi thấy anh không muốn đi làm nữa rồi đúng không?” Bảo vệ bĩu môi nói: “Có làm hay không cũng chẳng do anh nói.” Người đàn ông cười khẩy: ‘Không do tôi nói sao? Mẹ nó tôi sẽ cho đám người đảng cấp thấp hèn các anh, đám rác rưởi này nhìn xem, rốt cuộc có phải do tôi nói hay không” Sau đó người đàn ông cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc điện thoại: “Alo, em là Vương Mạnh Xuyên, bây giờ chị xuống tầng sa thải bảo vệ giữ cửa của Tuấn Phong các chị cho em.” Nói xong lập tức cúp điện thoại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trình Uyên và bảo vệ: “Hai tên nghèo kiết xác các anh có gan thì đợi đó cho tôi, lát nữa tôi cho các anh khóc không thành tiếng” Trình Uyên hơi nhíu mày: “Nghe anh nói thì anh quen biết nhân vật lớn nào đó của Tuấn Phong sao?” “Hừ hừ, đâu chỉ là nhân vật lớn, cho dù là Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong đến đây, tôi muốn sa thải các anh, anh †a cũng phải nghe.” Người đàn ông tên là Vương Mạnh Xuyên cười khẩy. Trình Uyên không kiềm được gãi mũi, anh thật sự không có bất kỳ ấn tượng nào với người này. Đúng lúc này, một chiếc xe Benz lái đến dừng trước cửa Tập đoàn Tuấn Phong, sau đó có một người đàn ông trẻ tuổi từ trên xe bước xuống. Người đàn ông này xem ra lớn hơn Vương Mạnh Xuyên mấy tuổi, cũng mặc quần áo hàng hiệu giá trị không thấp, vẻ mặt lạnh lùng, sau khi xuống xe hơi nhíu mày: “Tiểu Xuyên, em đang gây chuyện gì vậy?” Vương Mạnh Xuyên nhìn thấy người đàn ông xuống xe, vẻ dữ trên mặt lại càng rõ ràng hơn: “Anh rể, em bị †ên ăn mày thối tha này va vào, mà tên bảo vệ ngu ngốc này lại mặc kệ không để ý đến” Người đàn ông được gọi là anh rể còn chẳng thèm liếc nhìn Trình Uyên và bảo vệ một cái, vẻ mặt kiêu ngạo quả thật chẳng ra làm sao, trong mát anh ta, có lẽ Trình Uyên cũng được, bảo vệ cũng được, đều không đáng được nhắc đến, ngay cả giá trị để anh ta để ý một chút cũng chẳng tồn tại. “Tức giận với đám người dưới này làm gì, lên xe đi, chúng ta đi gặp chị em.” Người đàn ông cực kỳ kiêu ngạo thờ ơ nói một câu, sau đó gọi Vương Mạnh Xuyên lên xe. Vương Mạnh Xuyên hung dữ trợn mắt lườm Trình Uyên và bảo vệ một cái, sau đó chui vào trong xe Benz theo. lời anh ta. Xe hơi bấm còi khởi động, đang định lái vào Tập đoàn Tuấn Phong, ai ngờ lúc này thanh chán ở cửa Tập đoàn Tuấn Phong lại hạ xuống. Xe Benz dừng lại, Vương Mạnh Xuyên mở cửa sổ ghế lái phụ, ló đầu ra máng: “Mẹ nó anh mù à? Xe này mà anh cũng dám ngăn lại sao?” Bảo vệ thản nhiên nói: “Xe bên ngoài muốn đi vào đều phải đăng ký lập hồ sơ, nếu không, không cần biết là xe của ai, đều không được lái vào đây, đây là quy định của Tập đoàn Tuấn Phong.” ‘Vương Mạnh Xuyên nổi giận đùng đùng xuống xe, đẩy cửa ra sau đó chỉ vào mặt bảo vệ nói: “Mẹ nó còn quy định của Tập đoàn Tuấn Phong cái gì, anh có biết chị tôi có địa vị gì trong Tập đoàn Tuấn Phong không?” Bảo vệ thản nhiên nói: “Cho dù là Chủ tịch cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.” Ý anh ta là, cho dù chị anh có là Chủ tịch, anh cũng vẫn phải đăng ký. “Anh…!” Vương Mạnh Xuyên nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bảo vệ. Người đàn ông cực kỳ kiêu ngạo kia hạ cửa kính xe xuống ló đầu ra nói với Vương Mạnh Xuyên: “Tiểu Xuyên, cứ làm theo lời anh ta nói đi.” ‘Vương Mạnh Xuyên hừ một tiếng, nói: “Anh rể, anh đừng can thiệp vào chuyện này, em đã gọi điện thoại cho chị em rồi, lát nữa để em xem anh ta định kết thúc thế nào.” Không lâu sau, Vương Tử Yên uyển chuyển lác vòng eo. †hon bước xuống tòa nhà cao tầng của Tập đoàn Tuấn Phong, đi ra ngoài cửa. Trình Uyên nhìn thấy Vương Tử Yên thì không kiềm được. ngẩn ra, nghĩ thầm, thảo nào khi nhìn thấy Vương Mạnh Xuyên lại cảm thấy khá quen, hóa là có mấy phần giống Vương Tử Yên. Quả nhiên, sau khi nhìn thấy Vương Tử Yên, Vương Mạnh Xuyên vội vàng vẫy tay với Vương Tử Yên, hét to: “Chị, ở đây nè.” Vương Tử Yên ngước mắt nhìn thấy xe Benz, khi nhìn thấy Vương Mạnh Xuyên thì gương mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng khi cô ta nhìn thấy Trình Uyên đứng bên cạnh xe Benz thì lại sửng sốt một lát. Thấy thanh chắn được hạ xuống, trong nháy mắt Vương Tử Yên thông minh đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Bảo vệ nhìn thấy Vương Tử Yên, sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ tái nhợt, ban đầu anh ta còn tưởng là Vương Mạnh Xuyên khoác lác thôi, không ngờ được chị anh ta thật sự là tầng lớp lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Tuấn Phong, hơn nữa còn là Vương Tử Yên. Lại nói, trong toàn bộ Tập đoàn Tuấn Phong, làm gì có ai không nhận ra Vương Tử Yên chứ? Đây chính là người nắm quyền hành sống chết đấy. “Chị, tập đoàn các chị toàn tuyển loại bỏ đi gì vậy? Tên ăn mày bẩn thỉu kia dám va vào quần áo đắt tiền của em, còn tên bảo vệ ngu ngốc kia nữa, ngăn cản không. cho chúng em vào.” Vương Mạnh Xuyên oán trách với Vương Tử Yên. Thấy Vương Mạnh Xuyên chỉ vào Trình Uyên và bảo vệ, trong nháy mắt sắc mặt Vương Tử Yên trở nên vô cùng khó coi. Bảo vệ nhìn thấy Vương Tử Yên thì đã sợ hãi từ lâu, nhưng mà anh ta cũng không cảm thấy mình phạm phải sai lầm gì cả, vội vàng nói: “Trợ lý Vương, hết sức xin lỗi, tôi không biết anh ta là em trai của cô, hơn nữa đây là nhiệm vụ của tôi.” “Ha ha, bây giờ đã biết sợ rồi đấy à?” Vương Mạnh Xuyên cười khẩy nói.