Đỉnh cao phú quý

Chương 373 : Thái Độ Trần Đông

Một đoạn gầm cầu này không dài lắm nhưng đi bộ từ đầu này đến đầu kia phải mất ít nhất năm phút. Để không làm đám cưới của Lý Túc bị trì hoãn, Bạch Long và Trình Nguyệt Lôi nhanh chóng thương lượng với ông chủ xe lớn đó, ông chủ xe Mercedes cũng đồng ý rồi chở bọn họ đến nhà của Mục Tư Nhã. Không lâu sau xe của Bạch Long rời đi. “ẦM!” Với một âm thanh lớn, cây cầu sụp đổ. Phần giữa và phía sau sụp đổ, chôn vùi những kẻ sát thủ phía sau Trình Uyên. Trình Uyên và Trần Đông sững sờ. Cầu sập, bụi bay mù mịt khắp trời. Sau đó rồi từ từ tan. Đúng lúc này, trước mặt lại xuất hiện thêm hai người. Một người là Bệnh Đường Tử đang cúi người vì ho khan,và người còn lại là Tư Đồ Vân, Miêu Địa chi vương đã biến mất một thời gian. Sắc mặt của Trình Uyên liền thay đổi rõ rệt. “Đừng hiểu lầm , tôi không phải đến để giết ngươi.” Bệnh Đường Tử rốt cục ho khan cũng xong,liền đứng thẳng lưng lên cười tủm tỉm rồi nói với Trình Uyên. “Ta là!” Tư Đồ Vân đột nhiên hét lên một tiếng, liền hướng Trình Uyên lao tới. Thấy vậy, Trần Đông rút loan đao ra lao về phía trước, và một vầng trăng non cắt xuyên qua bóng tối. Tuy nhiên, đúng lúc này, Bệnh Viện Tử bất ngờ cũng lao tới, dùng một thanh kiểu dáng giống như đao,liền tiếp được nhát đao kia của Trần Đông. Trình Uyên rốt cục cũng hiểu được. Bệnh Đường Tử thật sự không tới giết chính anh, hắn chỉ là tới để ngăn cản Trần Đông. Tư Đồ Vân bỏ qua Trần Đông và Bệnh Đường đang giao đấu nhau, liền một chưởng hướng tới Trình Uyên. Trình Uyên vội vàng liền cúi người né, và đồng thời nhặt được một con dao lúc nãy bọn sát thủ kia đánh rơi trên mặt đất, thuận tay vung lên. Trình Uyên biết thực lực Tư Đồ Vân, nếu dùng tay đơn mã độc đấu, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Vì vậy, anh muốn phá vỡ thế trận này bằng một con dao. Tuy nhiên, thân thủ Tư Đồ Vân lại là rất mạnh, xét về thực lực vẫn hơn Trần Đông và Bạch Long. Một nhát dao kia, cũng không thể nào uy hiếp gì được hắn, hắn khẽ chạm vào tay cầm dao của Trình Uyên, rồi lật cổ tay của anh, rồi đánh vào tay cầm dao này. Đánh trúng bàn tay cầm dao này. Trình Uyên liền cảm nhận được một nguồn sức mạnh cực lớn,khiến cổ tay run rẩy tê dại lên, con dao hoàn toàn rớt khỏi tay. Ngay sau đó, Tư Đồ Vân một cước đã vào ngực anh. “Phụt!” Phun ra một ngụm máu, Trình Uyên văng ra và va phải vào đống gạch. anh chỉ cảm thấy ngực và bụng rất khó chịu, đau không chịu nổi. Tư Đồ Vân trong mắt tràn đầy lửa giận và phẫn nộ. “Đồ chó, ngươi giết đệ tử của ta, ta muốn tôm giết ngươi!” Hắn lần nữa lao đến Trình Uyên. Khi Trần Đông thấy vậy, dưới tình thế cấp bách, mặc kệ Bệnh Đường Tử trước mặt, sửng sốt thông suốt lấy lưỡng bại đao thương đấu pháp, vung ra một đao, tạm thời bức lui Bệnh Đường Tử. Sau đó anh ta xoay người tấn công vào lưng của Tư Đồ Vân. Tư Đồ Vân cảm giác được sau lưng có tiếng gió, cúi người tránh đi, quay đầu lại một chưởng hướng vào Trần Đông. Trần Đông trở lại ngang cán đao. “Bùm!” Một tiếng, anh bị dính trọn một chưởng của Tư Đồ Vân, liền bị văng lui về phía sau mấy bước. Lợi dụng kẽ hở này, Tư Đồ Vân quay người lại lao tới Trình Uyên. “Vút vút…” Một trận Gió đến! Tư Đồ Vân giật mình, nhanh chóng né sang một bên. Ba cây phi châm bay đến, tránh được hai cái, nhưng một cái vẫn không thể né được liền găm trên người của hắn. Lực quán tính cực lớn khiến Tư Đồ Vân lui về phía sau hai bước. Áo len rộng thùng thình cùng quần jean bó, tóc dài bồng bềnh, dáng người thướt tha dung mạo lại đẹp đến mức không có gì có thể so sánh được,liền xuất hiện bên cạnh Trình Uyên và Tư Đồ Vân. Cô vẫn giữ nguyên tư thế ném phi châm. “Miêu Địa Nhất Chi Hoa!” “Nhất Chi Hoa!” Tư Đồ Vân kêu lên gần như cùng lúc với Trình Uyên. “Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn báo thù cho Bôn Lôi sao?” Tư Đồ Vân chất vấn Miêu Địa Nhất Chi Hoa Tùng Hân Hân. Đúng vậy, thứ xuất hiện trước mặt anh chính là Miêu Địa Nhất Chi Hoa, Tùng Hân Hân, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của Miêu Địa! Hình như Tư Đồ Vân có chút sợ người phụ nữ này, vừa chất vấn Tùng Hân Hân vừa nhanh chóng cho một viên thuốc vào miệng. Như vậy, Có thể thấy được, kim châm của Tùng Hân Hân là có kịch độc. Tùng Hân Hân bình tĩnh liếc nhìn Trình Uyên đang nằm trong đống đỗ nát, sau đó nhìn Tư Đồ Vân vẻ mặt rất tức giận. “Là ngươi gọi chúng ta Từ Miêu Địa tới để giúp ngươi giết người.” cô ta lạnh lùng nói, “Tuy nhiên trong lúc nguy cấp, ngươi vì chính bản thân của mình muốn tẩu thoát, bất chấp sự sống chết của bọn ta, đã vậy ngươi còn giết chồng của ta” “Trình Uyên nói đúng, nếu có báo thù, hẳn là tìm ngươi mới đúng.” Nghe được lời nói này của Tùng Hân Hân, Tư Đồ Vân hơi giật mình, sau đó tức giận nói: “Ngươi điên rồi sao? Chúng ta đều là người của Miêu Địa,Huống chi chồng của ngươi chết cũng là vì thằng nhãi này, nếu không có hắn, Bôn Lôi nhất định sẽ không chết., giết hắn mới là trả thù cho Bôn Lôi ”. Tùng Hân Hân mặc kệ Tư Đồ Vân, ngược lại quay sang Trình Uyên nói: “Lần này ta cứu ngươi là để trả ơn ngươi lần trước không giết ta. Từ đây về sau, coi như chúng ta không ai nợ ai.” “Không thành vấn đề.” Trình Uyên chịu đựng cơn đau nhói ở ngực và bụng, mỉm cười nói. Tình hình thay đổi rõ rệt. Trình Uyên tuy rằng bị thương, vẫn là có may mắn, cũng coi như giữ được một mạng. Bên này, Tùng Hân Hân cùng Trần Đông và có cả Trình Uyên. Bên kia, Bệnh Đường Tử và Tư Đồ Vân. Mà Bệnh Đường Tử dường như đã nhận được lệnh đặc biệt, chỉ cho phép hắn ngăn chặn Trần Đông, nhưng không cho phép hắn tiến lên giết Trình Uyên, cho nên khẳng định bó tay toàn tập. Sức mạnh của cả hai bên, trong tích tắc, đã đảo ngược. Tư Đồ Vân trừng mắt nhìn Trình Uyên, hiển nhiên là không cam tâm. Trần Đông cầm loan đao của mình đứng trước mặt Trình Uyên. Nhưng vào lúc này, Bệnh Đường Tử lại đột nhiên ho khan. Sau cơn ho dữ dội, Bệnh Đường Tử chậm rãi đứng thẳng người, cười nói với Trần Đông: “Sư huynh, hôm trước có gặp đạo trưởng không?” Hai chữ Đạo trưởng đối với Trình Uyên rất xa lạ. Đối với Tư Đồ Vân và Tùng Hân Hân có vẻ không quen nên ba người này vẻ mặt đều ngơ ngác. Nhưng mà, nghe được những lời này bên tai ,Trần Đông chấn động tâm can, thân thể đột nhiên run lên. “huynh vẫn chưa hiểu ý của Đạo trưởng sao?” Bệnh viện Tử hỏi lại. Cây loan đao Trần Đông cầm trên tay dần buông xuống. Trình Uyên vốn không biết là điều gì đã xảy ra, vừa nhìn thấy cảnh này liền sửng sốt. “Trần Đông, hắn nói lời này là có ý gì? Đạo trưởng là ai?” Nhưng Trần Đông lại giả câm giả điếc làm ngơ. “Tính mạng của hắn là quan trọng, hay là tung tích của em gái, huynh… đã nghĩ kỹ chưa?” Bệnh Viện Tử khóe miệng nở nụ cười xấu xa. Trần Đông hai tay bắt đầu run lên. “Ý của ngươi là?” Thấy Trần Đông do dự, Trình Uyên vội vàng hỏi. Nhưng mà lúc này, Trần Đông một bên thân ảnh lui về phía sau hai bước, vô thanh vô tức, tránh ra một bên. Cảnh tượng này khiến Trình Uyên sửng sốt. Tùng Hân Hân hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi không hiểu sao? Hắn ta đã nắm điểm yếu của Trần Đông , cho nên…” “Cho nên, hiện tại sư huynh chỉ có thể đứng xem, người duy nhất có thể bảo vệ hắn chính là cô nương xinh đẹp trước mặt.” Bệnh Đường Tử tiếp tục nở nụ cười xấu xa nói. Trần Đông cúi thấp đầu xuống, cây loan đao trong nắm thật chặt, chặt đến mức run lên. Trình Uyên nhắm mắt lại. anh nghĩ lại sự thay đổi kể từ khi gặp Trần Đông, lúc đầu là rất lạnh lùng, sau đó anh ta thay đổi thường thích đấu võ mồm với Trình Uyên. Nó làm cho Trình Uyên nghĩ trong giây lát rằng họ đã là bạn. anh không ngờ … Tư Đồ Vân mỉm cười, nói với Bệnh Đường Tử, “Ngươi cầm chân người phụ này, ta sẽ giết tên khốn đó!” “không thành vấn đề.”