Đỉnh cao phú quý
Chương 340 : StringcapitalizeMưa Rơi Mấy Tên Kia Bị Hù Dọa Cho Đến Sợ Hãi
Khí chất độc đoán của Lão Tử trong thiên hạ vừa rồi đã biến mất không chút tăm tích.
Bây giờ, nghe xong cuộc đối thoại giữa Trình Uyên và Trần Đông, mọi người đều sợ hãi đến cả tiểu trong quần.
Đặc biệt là hai cô gái, run rẩy càng nghiêm trọng hơn.
“Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ tha cho chúng tôi, chính là anh Quang kêu chúng tôi hẹn cô tới đây.” Một người phụ nữ vội vàng quỳ xuống trước mặt Tôn Phỉ Phỉ, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi nói hết sự thật.
Một cô gái khác cũng có phản ứng theo, đi tới chỗ Tôn Phỉ Phỉ quỳ gối, ôm lấy chân cô cầu xin sự thương xót.
“Phỉ Phỉ, hãy nể tình chúng ta là bạn tốt nhiều năm qua, xin hãy thuyết phục anh của cô, đừng giết chúng tôi , chúng tôi sẽ không dám nữa.
“ Nghe thấy lời của bọn họ, đầu óc Tôn Phỉ Phỉ chỉ ong ong, hoàn toàn trống rỗng.
Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu ra rằng cô gặp được tên Quang đây không phải là ngẫu nhiên.
Sau khi biết sự thật, cô càng cảm thấy khó chịu hơn.
Sự thật thường đau đớn hơn là sự giả dối và dối trá.
“các cô …” Tôn Phỉ Phỉ cắn môi, khóe mắt lóe lên là những giọt nước mắt.
“còn biết chúng ta là bạn thân sao?” “Phỉ Phỉ chúng tôi sai rồi.” “Phỉ Phỉ tha cho chúng tôi … Phỉ Phỉ!” Trình Uyên vỗ vỗ bờ vai Tôn Phỉ Phỉ, Tôn Phỉ Phỉ thân thể mềm mại khẽ run lên, sau đó giơ cánh tay lên , nhìn khuôn mặt của hai người “bạn thân” này.
“bốp bốp!” Trình Uyên lắc đầu cười khổ.
Loại này thường ngày đều là chạy theo bợ đít người có chức có quyền, khi xem giám sát, Trình Uyên nhìn thấy tên Quang này cùng mấy người đã ép Tôn Phỉ Phỉ uống rượu, hai cô gái không ngừng nháy mắt với những người khác, vẻ mặt tràn ngập đầy sự thoải mái và vui vẻ, không có chút lo lắng cho bạn mình.
Cuộc nói chuyện giữa Trình Uyên và Trần Đông chỉ muốn cho mọi người sáng mắt ra, đương nhiên anh thật sự sẽ không để cho Trần Đông khoét mắt những người này rồi cắt đứt lưỡi của bọn họ, chứ đừng nói là giết hết bọn họ.
Rốt cuộc bọn họ tuy rằng không phải người tốt, nhưng cũng không đến nổi đáng phải chết, hơn nữa cho dù có đáng chết cũng không phải là anh định đoạt.
Trình Uyên không phải quỷ giết người.
Cửa phòng này lại bị đẩy ra.
Từ đầu trọc bước vào cùng một nhóm tay chân bên mình.
Nhìn thấy một cảnh trong phòng, nét mặt của hắn ngưng tụ lại, và hắn bảo người của mình “đóng cửa lại”.
Còn tên râu mép nhìn thấy Từ đầu trọc đi tới, hắn vừa nãy chảy nước mắt nước mũi, trong nháy mắt biến mất trong tích tắc, kinh ngạc quay lại nhìn.
“Ông chủ, ông chủ cứu tôi với, tên tiểu tử này muốn giết chúng tôi.” Hắn chỉ vào Trình Uyên nói với Từ đầu trọc.
“đúng vậy, ông chủ, bọn hắn đang gây sự trong hộp đêm của ông chủ đấy.” Người của tên râu mép cũng hét lên tố cáo.
Từ trên mặt đất bò dậy, tên râu mép đi tới trước mặt Trình Uyên, thay đổi bộ dạng sợ sệt trước đây,trở thành uy phong lẫm liệt ưỡn ngực, mặt gần như chạm vào mặt Trình Uyên.
“Ranh con, ông chủ đến rồi, để ta xem ngươi chết như thế nào.” Đối với trường hợp này, Trình Uyên nhướng mày ngơ ngác nói: “Ngươi ăn tỏi sao?” “Há?” “Nếu không, sao khẩu khí của ngươi nặng mùi như đánh rắm vậy?” “Con mẹ ngươi …!” tên râu mép không nói nên lời trước lời nói của Trình Uyên.
Mà Tôn Phỉ Phỉ cũng sợ hãi trốn ở phía sau Trình Uyên.
Từ đầu trọc, nổi tiếng trên các nẻo đường ở khu phía Bắc, không ai ở Bắc quận không biết hắn là hoàng đế ngầm của Bắc quận.
Tên Ria mép cảm thấy mình có chỗ dựa, trong lúc cao hứng nhất thời chỉ vào Trình Uyên nói với tiểu đệ của mình: “giết hắn!” “rầm!” Tiếng của hắn chưa còn kịp rơi xuống thì đã bị Từ đầu trọc đạp cho ngã xuống đất.
Tên Râu mép ôm bụng đau đớn lăn lộn trên mặt đất, ngạc nhiên hỏi Từ đầu trọc: “Ông chủ, hắn chính là người đã giết người và gây sự.
Ông chủ đánh tôi làm cái gì?” Ngay khi lời nói này của hắn mới hỏi ra, hắn liền đã hối hận.
Bởi vì, hắn nhìn thấy Từ đầu trọc lúc này mới quay đầu lại, hơi cúi người, đối với Trình Uyên nói: “Thực xin lỗi ông chủ, thủ hạ thiếu quản giáo.” Từ đầu trọc vậy mà … Xin lỗi với người này? Tên Ria mép chết lặng ngay lập tức.
Không chỉ là hắn sững sờ, những người đi theo hắn, trong đó có hai người bạn tốt nhất của Tôn Phỉ Phỉ, cũng là sửng sốt, chết lặng.
Ai cũng biết Từ đầu trọc là bầu trời ở khu phía Bắc , nhưng … Người thanh niên trước mắt này lớn hơn cả trời sao? Tôn Phỉ Phỉ cũng kinh ngạc nhìn Trình Uyên, trong mắt tràn đầy phức tạp khó tả.
“Mọi chuyện thế nào rồi?” Trình Uyên hỏi từ đầu trọc.
Từ đầu trọc vội vàng nói: “Mọi thứ đã xử lý sạch sẽ.
Tổng cộng có tám người tới, trong đó có mấy vị cao thủ, đều do ngài lo liệu.” “Ừm.”, Trình Uyên Gật đầu rồi vỗ vỗ vai Từ đầu trọc nói với hắn, “mấy người này Ta không muốn so đo, làm sao cho bọn hắn bịt miệng lại, nếu không…” “Đã hiểu.” Từ đầu trọc vội vàng nói.
“Đi thôi.” Trình Uyên nóii với Tôn Phỉ Phỉ.
Tôn Phỉ Phỉ yên lặng gật đầu, đi theo Trình Uyên ra khỏi căn phòng này.
Vừa ra khỏi căn phòng này, liền nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng thê lương “hú thảm”.
Tôn Phỉ Phỉ sắc mặt sợ hãi thay đổi rõ rệt, hốt hoảng nhìn về phía Trình Uyên.
Trình Uyên cười nói: “Không sao, Từ đầu trọc chỉ dạy người của hắn.” Đến một căn phòng khác.
Trình Uyên rót trà cho Tôn Phỉ Phỉ nói “Uống chút đi, cho tỉnh rượu.” Trần Đông thức thời bước ra khỏi phòng.
Tôn Phỉ Phỉ cầm lấy tách trà, ánh mắt nhìn chằm chằm Trình Uyên.
“Trên mặt ta có dính gì sao?” “Không có.” Tôn Phỉ Phỉ vội vàng cúi đầu.
Trầm mặc một lát, Trình Uyên nói: “Nhớ kỹ bài học này, sau này đừng tới những nơi như thế này, không thích hợp cô.” Tôn Phỉ Phỉ yên lặng gật đầu.
“Được rồi, tôi đi trước đây.” Trình Uyên cảm thấy bầu không khí có chút khó xử, nếu ở lâu chút nữa, khả năng sẽ lúng túng hơn, thế là nói cáo biệt với Tôn Phỉ Phỉ.
Khi anh đứng dậy xoay người đi, Tôn Phỉ Phỉ nắm lấy tay của anh.
Trình Uyên ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Tôn Phỉ Phỉ.
Tôn Phỉ Phỉ hai mắt đẫm lệ ” Ngươi còn muốn đi sao?” Trình Uyên có chút không thể tưởng tượng nổi.
“Đương nhiên, đây đâu phải lànhà của tôi.” “Ngươi rời đi không nói lời nào, ngươi có biết tôi tìm ngươi bao lâu nay không?” Tôn Phỉ Phỉ bỗng nhiên hai mắt đẫm lệ nói.
Trình Uyên ngẩn người.
Lúc đầu, trong ga ra ngầm của tập đoàn Lương Tâm, Trình Uyên cứu được Tôn Phỉ Phỉ, sau đó liền lặng lẽ rời đi.
Tôn Phỉ Phỉ nói “Lần này, tôi sẽ không buông tay.” Một đám mây phiền muộn bao trùm trong lòng cô lâu nay.
Lúc này, Trình Uyên nếu là không hiểu ý tứ của Tôn Phỉ Phỉ thì thật là ngốc. được thích Luôn là một điều đáng mừng, nhưng Trình Uyên không thể vui lúc này được..
“Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi.” Quay đầu lại, anh cười rất tự nhiên và tự thú.
Nghe vậy, Tôn Phỉ Phỉ hơi giật mình, nước mắt tựa như muốn ngừng lại.
Tay, chậm rãi buông ra.
“Xin lỗi, tôi… Tôi chỉ là quá căng thẳng.” Tôn Phỉ Phỉ nói không rõ ràng, “cũng Đã muộn rồi, ngươi cũng nên đi.” “à không, tôi cũng nên đi.” Nói xong cô vơ lấy túi xách, vội vàng bước ra ngoài.
Vừa đi tới cửa, cô lại dừng lại, đưa tay lau nước mắt, sau đó quay đầu lại cười với Trình Uyên.
“Trình Uyên, chúng ta sẽ gặp lại nhau nha?” “Tân Dương cũng không quá lớn.” Trình Uyên nở nụ cười.
“ừm.” Tôn Phỉ Phỉ mở cửa đi ra ngoài.
Họ không để lại những số điện thoại cho nhau.
Trình Uyên không muốn làm tổn thương cô, cho nên khi ngửi thấy ý tứ của cô, anh lập tức lấy việc kết hôn làm lý do , để cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ của cô.
Nhưng tiếp theo phải làm gì, anh lại không rõ ràng, dù sao cũng không có trải qua tình cảm nào.
Tôn Phỉ Phỉ đi không được bao lâu, cửa bị đẩy ra, một bóng người liền xông vào trong phòng.
.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
23 chương
202 chương
52 chương
193 chương
75 chương