Đỉnh cao phú quý
Chương 336 : StringcapitalizeThử Thách
Nghe đến đây, Trình Uyên hai mắt chợt co rụt lại.
Trần Đông? “Có phải lầm rồi không?” Ngừng một lúc,sau đó Trình Uyên hỏi lại.
Bạch Long đáp: “Tôi tẩn cho hắn thiếu đường gần chết, đây hẳn là không sai.” “Hắn nói thế nào?” “hắn bói rằng bọn hắn là một tổ chức sát thủ có tên là Star X.
Nhiệm vụ lần này được ra lệnh bởi thủ lĩnh của tổ chức này.” “Vậy chuyện này liên quan gì đến Trần Đông?” “Thủ lĩnh của bọn hắn là Trần Đông.” Nghe vậy, vẻ mặt của Trình Uyên lập tức cứng lại.
Trần Đông là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ Star X … Chẳng trách tại sao những kẻ giết người này luôn biết anh đang ở đâu, hóa ra là Trần Đông.
Có thể.
Điều này không thể nào ,bởi vì trước đây Trần Đông có rất nhiều cơ hội để có thể giết anh.
Trình Uyên nhíu mày.
Bạch An Tương đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trình Uyên vạch áo ra, ngực lộ ra đầy mồ hôi hột, liền sửng sốt.
Cúp điện thoại, Trình Uyên nhanh chóng phủ áo xuống, rồi cười nói “Hơi nóng.” Bạch An Tương nghi ngờ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ,rồi đi vào phòng tắm, lấy khăn tắm ra đưa cho anh, “Bên ngoài trời khá gió, hôm nay cao nhất cũng là mười độ.” Trình Uyên lấy khăn lau mồ hôi, mỉm cười nói: “Buổi trưa anh ăn lẩu, rất cay, cho nên giờ hơi nóng.” , Bạch An Tương ,Nhíu mày rồi ngồi ở bên cạnh, vươn ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ vào ngực Trình Uyên.
Trình Uyên theo bản năng giật nảy mình “Đau không?” Cô ngước mắt nhìn Trình Uyên, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Trình Uyên cười lắc đầu.
“cái này cũng đã qua nhiều ngày rồi, không đau nữa.” Bạch An Tương khẽ cắn môi, nhàn nhạt trừng mắt liếc anh.rồi nói “Tại sao trước mặt em, vì cái gì anh lại luôn cố gắng chịu đựng như vậy?” Trình Uyên đưa khăn tắm cho Bạch An Tương, chắp tay sau đầu, chậm rãi nằm xuống, cười nói: “Thật sự không đau, không tin thì nằm lên thử xem.” Nằm lên… Nghe vậy, Bạch An Tương đỏ mặt, lập tức xấu hổ tát cho Trình Uyên một cái, “tầm bậy tầm bạ!” Đánh xong, tức giận rời khỏi phòng. sau đó Trình Uyên mới nhận ra, đau đến cong cả người, lăn lộn trên giường, lần đầu tiên anh cảm nhận được sức mạnh của lòng bàn tay Bạch An Tương.
Nhưng dù sao anh vẫn cảm thấy vui, câu Bạch An Tương vừa mắng không phải côn đồ, mà là nói anh nói nhảm.
Một lúc sau, Trình Uyên từ trên giường đứng dậy, đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ở sân sau, Trần Đông đang trút hết bầu tâm sự vào bao cát.
Thời tiết Mười độ, Trần Đông thì cởi trần, lộ ra toàn thân đầy gân guốc.
Trình Uyên híp híp mắt, mặc thêm quần áo rồi đi ra sân sau.
Ngồi trên bệ đá ở sân sau, nhìn Trần Đông luyện tập, Trình Uyên không khỏi quay về thời điểm lần đầu tiên gặp mặt.
Lúc đó Trần Đông định giết Trình Uyên thì được Bạch Long cứu, sau đó Trần Đông bị hạ độc trói bằng thuốc nổ, Trình Uyên không chọn cách tự trốn thoát được mà đi đến cứu hắn ta.
Có lẽ sự vướng mắc giữa họ bắt đầu từ cái quyết định mà Trình Uyên từng đưa ra mà hầu hết mọi người đều không thể hiểu nổi.
“Bên ngoài gió rất mạnh, cẩn thận lại thổi bay thêm hai cái xương ức.” Trần Đông đem một quyền đấm móc xoáy vào bao cát, thản nhiên nói.
Trình Uyên ôm hai má,rồi hỏi hắn: “ngươi có tâm sự?” Trần Đông giữ bao cát lại, lấy khăn tắm trên giá đỡ bên cạnh xuống lau mặt, nói ” Một thân một mình, tôi có thể tâm sự được gì?” “Ừ,đúng vậy, đến lúc tìm cho ngươi một cô gái.” Trình Uyên cười nói, “bây giờ Ngươi chỉ thiếu một người phụ nữ chăm sóc nữa thôi.” Nghe vậy, Trần Đông trong lòng bất giác run lên, sau đó cười khổ nói: “tôi là người như thế này, không thích hợp có phụ nữ bên cạnh.” “chẳng lẽ ngươi thích đàn ông sao?” Trình Uyên sửng sốt,đột nhiên ôm chặt lấy hai vai của mình.
Trần Đông đột nhiên lộ ra một nét hung tợn “Cút!” “Này, giữa chúng ta ai là ông chủ , ngươi lại dám đuổi ông chủ của mình đi sao?” Trình Uyên không đi mà đứng lại nói.
Trần Đông cười lạnh nói: “Tôi cũng không có bán mình cho ngươi.” “Nếu ngươi bán, tôi sẽ mua thôi.” Trình Uyên trơ trẽn nói.
Đặt khăn tắm lên vai, Trần Đông xoay người rời đi, “ lười phải nói nhảm với ngươi.” Nhìn bóng dáng cao lớn của Trần Đông rời đi, hai mắt Trình Uyên bất giác nheo lại.
Hắn.
Không có lý do muốn giết mình cả.
Anh không thể hỏi trực tiếp chuyện này, đặc biệt là với những người có quan hệ tốt xung quanh với anh, nếu không sẽ dễ tạo khoảng cách và sẽ làm tổn thương đến lòng người khác.
Thở dài, Trình Uyên đứng dậy trở về phòng.
Còn Trần Đông cũng trở về phòng từ lâu, không làm gì cả, cứ ngơ ngác ngồi trên giường trong phòng, hai tay nắm chặt, run rẩy liên tục phát ra những âm thanh “Cười khúc khích …”.
Đã đến lúc phải tìm một cô gái cho mình … Lúc này chỉ thiếu một người phụ nữ để chăm sóc cho mình.
Lời nói của Trình Uyên cứ quanh quẩn trong đầu của hắn.
Chưa ai từng nói điều này với hắn, có lẽ vì hắn luôn thu mình, hoặc cũng có thể do hắn ta … chưa từng bao giờ có một người bạn.
Nghĩ đến hai từ bạn bè, hắn ta từ từ nhắm mắt lại.
Khi màn đêm đang đến gần, Bạch Long trở về Tam Thạch Thôn, Trình Uyên gọi điện thoại cho Trần Đông, để lái xe ra ngoài.
Dựa theo trước đó Lý Hải Tân nói, hôm nay Trình Uyên rất khó có thể sống.
Trình Uyên không nghĩ hắn là người báo động, dù sao Lý Hải Tân cũng là một chuyên gia tình báo xuất sắc.
Vì vậy, hôm nay nhất định sẽ có người tới giết anh.
Sau đó anh ở lại Tam Thạch Thôn, có thể dễ dàng liên lụy đến mẹ anh và Bạch An Tương.
“Đi đâu?” Trần Đông tò mò hỏi Trình Uyên.
Trình Uyên trả lời “Hộp đêm ở khu phía Bắc.” Bắc khu, là địa bàn của Đầu từ trọc.
Tuy rằng Trình Uyên không có đem Đầu từ trọc thu nhận dưới trướng, nhưng Trình Uyên vẫn tương đối tin tưởng hắn, dù sao quan hệ giữa bọn họ cũng không phức tạp lắm.
Chỉ cần Đầu từ trọc giúp Trình Uyên, Trình Uyên sẽ cho hắn tiền.
Trong xe, Trình Uyên đùa cợt nói: “Tôi còn nhớ rõ khi chúng ta gặp nhau, ngươi đã ở đây giết tôi.
Nói cách khác, nếu như ra tay, hiện tại đây là cơ hội tốt nhất.” Trần Đông quay mặt đi hướng ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt đáp “Giết ngươi? Thôi Quên đi, không phải thử thách.” “Tôi hôm nay bị đuổi giết.” Trình Uyên nhắc tới.
Trần Đông liếc hắn một cái, “tôi thấy được.” “sát thủ đó bị tôi giết.” Trình Uyên nói tiếp.
Trần Đông “Bình thường.” “Nhưng còn một người sống.” Trình Uyên.
Trần Đông “hỏi ra được cái gì?” “hắn nói, hắn là người của tổ chức Star X.” Trình Uyên lãnh đạm nói.
Nghe vậy, Trần Đông lông mày nhíu lại, nhưng cũng không nói lời nào.
Bầu trời càng ngày càng tối, hôm nay nhiều mây, không sao không trăng, có thể nói tắt đèn là như mực.
Còn con đường ngoại thành từ Tam Thạch Thôn vào khu đô thị này rất ít xe cộ qua lại.
Cho nên.
.
.
Đêm tối và nhiều gió, quá thích hợp giết người.
Trần Đông xoay mặt nhìn về phía Trình Uyên, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, “Ngươi đang nghi ngờ ta?” “Nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ như thế nào?” Trình Uyên nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nghiêm túc hỏi.
Trần Đông nhếch miệng lên, lộ ra một vẻ giễu cợt, “ Cũng thế..” “Vậy, cho một lý do.” Trình Uyên mỉm cười nói.
“Kít kít…!” Chiếc xe để lại dấu phanh dài trên con đường vắng lặng và tối tăm này rồi dừng lại.
.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
23 chương
202 chương
52 chương
193 chương
75 chương