Đỉnh cao phú quý

Chương 320 : StringcapitalizeNgươi Chỉ Là Một Con Tốt

“Miêu Địa Nhất Chi Hoa, hai mươi tám tuổi, xinh đẹp như hoa. Nhưng kỳ lạ, là chồng của cô ta tuy xấu xí vô cùng, nhưng bọn họ rất tình cảm.” “Tôi đã cử người đi thăm dò, nhưng cuối cùng chỉ tìm được một chút thông tin này thôi.” Trong một căn phòng nhỏ tối om và kín mít, Trình Uyên nói giọng bình thản nhưng lạnh lùng. Ngồi đối diện với anh là Miêu Địa Nhất Chi Hoa, người đang bị trói vào một chiếc ghế. Cô vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy khuôn mặt này khiến cô cảm thấy nhói lòng. “Ta sẽ giết ngươi!” Trình Uyên nói xong, đột nhiên cô ta trở nên hung dữ, nghiến răng nói. Y phục trên người cô ta hầu hết đều bị rách nát, đặc biệt là áo lót màu trắng, nhiều chỗ lộ ra làn da trắng như tuyết. Với vẻ đẹp Ngất ngây này chính là điểm gây chết người nhất, nhiều khi vẻ đẹp mờ ảo này sẽ khiến đàn ông mất kiểm soát. Cũng may, năng lực kiềm chế của Trình Uyên coi như không tệ trước sắc đẹp chết người này. “Giết ta?” Trình Uyên cười chế nhạo. “ta chỉ sợ rằng, ta là người giết ngươi chứ ngươi đòi giết ta kiểu gì.” Miêu Địa Nhất Chi Hoa đột nhiên lắc lư người kịch liệt, dường như muốn cố thoát, nhưng giãy dụa mấy lần vẫn không có gì thay đổi ngoại trừ tiếng xích sắt “đung đưa”. “Đừng lãng phí sức lực của mình nữa, vì biết rằng ngươi có thể bẻ gãy được còng tay, cho nên ta đã sử dụng dây xích sắt này mà dây này là dùng cho chó ngao Tây Tạng mà ta mua ở chợ chó. và đã dùng thử qua ba con chó rồi sau đó mới trói trên người của ngươi.” “ Trình Uyên bình tĩnh nói. Miêu Địa Nhất Chi Hoa hung dữ nhìn chằm chằm Trình Uyên, trong mắt hiện lên vô số thần sắc oán hận. “Một là ngươi giết ta ngay bây giờ, hai là sau khi ta thoát ra được, nhất định ta sẽ băm ngươi thành trăm mảnh!” cô ta nói. “đòi Giết ta?” Trình Uyên giả vờ liếc mắt, nghiêng đầu nhìn cô, dùng tay bóp cằm, thâm ý sâu sắc lắc đầu nói: “vậy thì đáng tiếc quá.” Dường như cảm nhận được ánh mắt không tốt của Trình Uyên, sắc mặt của Miêu Địa Nhất Chi Hoa trong nháy mắt đã thay đổi, “ngươi … ngươi muốn làm gì?” Suy cho cùng, cô ta vẫn là phụ nữ, cho dù có mạnh mẽ đến đâu, đối mặt với loại nguy hiểm trước mặt, nhất định sẽ bộc lộ nỗi sợ hãi theo bản năng. “ngươi xinh đẹp như vậy chắc nhiều người đàn ông ham muốn cùng ngươi Làm A làm A đây?” Trình Uyên mỉm cười nói: “Không may, thủ hạ của ta có rất nhiều người chưa nếm qua phụ nữ xinh đẹp như vậy.” “Ngươi… Ngươi nếu dám làm như vậy, ta sẽ tự cắn lưỡi tự sát.” Miêu Địa Nhất Chi Hoa quát lên. Rõ ràng là cô đang sợ hãi, sắc mặt thay đổi rõ rệt. Trình Uyên cười lạnh “ngươi đang uy hiếp ta sao?” “Vốn dĩ lúc đầu không phải ngươi muốn sống để giết ta sao?” “sao bây giờ ngươi lại đòi cắn lưỡi tự sát, ngươi định uy hiếp ta sao như vậy có phải là quá ngu không?” “Ngươi…!” Miêu Địa Nhất Chi Hoa. “Được rồi, ta sẽ không đùa ngươi nữa.” Trình Uyên thở dài một hơi, giọng điệu lại trở nên lạnh lùng “Nói cho ta biết ai là người đã nói cho ngươi biết lộ trình của ta, thì ta sẽ tha cho ngươi khỏi phải chết, hơn nữa còn để cho ngươi rời đi một cách đàng hoàng “ Cái gọi là đàng hoàng, lúc này chẳng qua là không đụng gì vào thân cô ta cả, đối với một mỹ nữ mà hoàn toàn ở trong hoàn cảnh này, vậy thì thật là quá đàng hoàng rồi còn gì nữa. Bạn đang đọc truyện tạ group: Vasterel. Hãy tham gia group để sớm đọc chap mới nhất. Miêu Địa Nhất Chi Hoa chắc chắn mong được đàng hoàng , nhưng … Cô vẫn cố chấp giữ im lặng, ngậm miệng không nói.. “Quả thật ta chỉ là muốn xác nhận một chút mà thôi.” Trình Uyên nói, “Nếu ngươi từ chối nói cho ta biết là ai thì thôi.” Miêu Địa Nhất Chi Hoa không hề bị lay động vẫn như cũ im lặng không thôi. “Chu Kiệt.” Sau một hồi im lặng, Trình Uyên đột nhiên thốt ra hai chữ. Vừa nói ra hai chữ này, Miêu Địa Nhất Chi Hoa liền cau mày rõ ràng. Nhìn thấy cô ta cau mày, Trình Uyên biết mình nói đúng. Lần trước Trình Uyên bị thương nên đi vào bệnh viện tư nhân một cách rất bí mật, cảm thấy được sẽ không bị người khác phát hiện, nhưng cuối cùng Chu Kiệt lại tự mình tìm tới cửa. Những lời Chu Kiệt nói với Trình Uyên rõ ràng là nhằm thu phục anh. Điều này làm cho Trình Uyên khó hiểu. Nhưng anh biết Chu Kiệt có rất nhiều thực lực trong tay, tuy rằng hắn, mặc dù khả năng không biết anh hiện tại ẩn núp ở Tam Thạch Thôn, nhưng cái bệnh viện tư nhân này hắn là để mắt tới rồi. “Ta sẽ tìm mười mấy người thuộc hạ của ta sẽ tới hầu hạ ngươi, đồng thời dùng máy quay phim ghi lại cảnh này. Chắc bán được không ít tiền lắm đây.” Trình Uyên bước đến bên tai cô ta khẽ nói. Khuôn mặt của Miêu Địa Nhất Chi Hoa lập tức trở nên vô cùng khó coi. “Trình Uyên, ngươi giết ta đi.” Trình Uyên lắc đầu “không được, Quá lãng phí.” Miêu Địa Nhất Chi Hoa cắn môi, lạnh lùng nhìn Trình Uyên, ánh mắt như muốn lột da anh. Lúc này, di động của Trình Uyên vang lên, là một số điện thoại lạ. “Alo?” “Tiểu Trình, ngươi nhận được quà ta tặng chưa?” Ớn lạnh cả người, giọng nói của Chu Kiệt truyền qua điện thoại. Kìm nén lửa giận trong lòng, Trình Uyên nhẹ cười khẽ “Chu Lão gia tốn kém chi vậy.” “Haiz, ngươi nói khách khí gì vậy.” Chu Kiệt vui tươi hớn hở nói, “Ngươi thích là được rồi.” “Chu Lão gia tặng, nhất định là thích rồi.” “Tốt tốt, a đúng rồi, Tiểu Trình, ở tỉnh kia có chút chuyện, ngày mốt có lẽ ta phải về rồi.” “Được rồi,vậy ngày tôi đến gặp ngài.” Trình Uyên nói. Cúp điện thoại, sắc mặt Trình Uyên liền trầm xuống. Chu Kiệt đúng là một con cáo già. Món quà mà Trình Uyên đang nói đến đương nhiên biết chính là Miêu Địa Nhất Chi Hoa, nhưng mà … Bạch Long không ở bên cạnh anh, nếu không kịp thời phát hiện thì anh có lẽ đã thành lễ vật của người khác. Quả thật ban đầu anh cũng chỉ là đoán, nhưng khi vừa nói Chu Kiệt, từ biểu hiện của Miêu Địa Nhất Chi Hoa, Trình Uyên liền biết mình nói đúng. Chậm rãi đứng thẳng dậy, vươn tay nhéo cái cằm trắng như tuyết của Miêu Địa Nhất Chi Hoa, cẩn thận nhìn. Miêu Địa Nhất Chi Hoa ngoan cố nhìn trừng Trình Uyên vẻ lạnh lùng. Người phụ nữ này thực sự rất đẹp. Chỉ là, quá nguy hiểm. “Quả thật, ngươi hẳn là biết, không phải ta giết chồng của ngươi, mà là Miêu Địa chi vương.” “Nhưng bây giờ xem ra có vẻ như ngươi chỉ là một con tốt.” Buông cằm cô ấy ra, Trình Uyên lắc đầu thở dài nói, “ta cũng như vậy.” Miêu Địa Nhất Chi Hoa vẻ mặt có chút khác thường. “Ta cho ngươi một cơ hội, trở về Miêu Địa sống cho tốt, đừng làm con tốt của người khác.” Trình Uyên quay lưng về phía cô nói: “Nếu như ngươi còn muốn giết ta, lại rơi vào tay ta một lần nữa, Ta nhất định sẽ giết ngươi. “ Nghe đến đây, thân thể Miêu Địa chi hoa chợt rung lên “Ngươi … ngươi chịu thả ta sao?” Trình Uyên im lặng một lúc, không trả lời với cô mà đi thẳng ra khỏi gian phòng tối này. Ngay sau đó, một cô y tá trẻ tuổi bước vào phòng, đến sau lưng Miêu Địa chi hoa vừa lo lắng vừa lúng túng, rồi run rẩy mở ổ khóa trên sợi xích ra. “Viện Trưởng nói, để cô đi.” Cô y tá nhỏ nói. Miêu Địa chi hoa lần này hoàn toàn chấn động. Đồng thời, cô cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã và không cam lòng. Bởi vì rõ ràng lần này cô đã bị lừa. Còn bị Trình Uyên xem thường. Đúng vậy, bị khinh thường khiến cô ta cảm thấy khó chịu hơn là đánh đập cô ấy, hơn là giết chết cô ấy nữa. “Nói với hắn, rằng ta sẽ còn quay lại, và ta sẽ đích thân báo thù cho chồng của ta.” Cô nói với cô y tá nhỏ một cách không cam tâm. … … Trình Uyên hôm nay không có dự định về Tam Thạch Thôn,nên đã ở bệnh viện một đêm, ngày mai trực tiếp đi gặp Chu Kiệt. Sau đó,có hai người tìm đến anh. .