Đỉnh cao phú quý
Chương 313 : StringcapitalizeTiến Lên
Mỗi ngày Bạch An Tương đều thay đồ ngủ trước khi đi tắm.
Và mỗi lần thay đồ ngủ, cô luôn yêu cầu Trình Uyên quay lưng lại.
Tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng Trình Uyên vẫn là mỗi lần đều làm theo.
Cuối cùng, bắt đầu từ ngày hôm qua, anh đã tìm thấy một thứ rất mạnh mẽ – người bảo vệ tủ quần áo.
Dù sao ban ngày cũng không có việc gì làm, nên Trình Uyên tranh thủ dùng giẻ lau đi lau lại lớp bảo vệ bằng thép không gỉ trong lúc Bạch An Tương đi vắng, nó sáng bóng như gương.
“Anh quay lưng sang kia đi.” Bạch An Tương nhẹ nói.
Trình Uyên giả vờ rất thất vọng và bất mãn, vẫn lẩm bẩm “có gì đâu mà quay, của vợ anh thì nhìn có đã làm sao.” Nhưng anh vẫn quay lại, rồi nhìn chằm chằm vào tay nắm inox sáng như gương trên tủ quần áo không chớp mắt.
Bạch An Tương bắt đầu thay quần áo.
Trình Uyên đột nhiên phát hiện bởi vì độ cao, tay nắm cửa chỉ có thể hiển thị vị trí phía trên ngực của Bạch An Tương, nhìn xuống thì không thấy được … Anh không can tâm nên nhích người lên, vươn cổ nhìn.
Kết quả là anh không nhịn được vì duỗi thẳng xương ức, lập tức đau nhe răng nhếch miệng, nhưng hắn vẫn cố chấp, bởi vì chết vì gái là cái chết sướng chỗ đái Nhiều hơn một chút và nhiều hơn một chút.
Chỉ một ít nữa thôi…! Nhưng mà, khi Bạch An Tương tiếp tục cởi áo lót, liền xoay người quay lưng về phía Trình Uyên, tức là quay lưng về phía tay nắm cửa.
Chịu đựng cơn đau dữ dội, cuối cùng Trình Uyên cũng đạt tới độ cao mà mình muốn đạt được, nhưng lại phát hiện chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp của cô, trong lòng hoàn toàn rất thất vọng.
Nhưng ngay cả như vậy, tấm lưng xinh đẹp của Bạch An Tương giống như được máy đánh bóng làm trắng sáng, vẫn khiến phần dưới của Trình Uyên hơi nóng hay là hơi cứng.
Tuy rằng trước đó Bạch An Tương phát sốt ở kinh thành, Trình Uyên cùng cô ,thân của anh thì chạm trên chân của cô ,nhưng đó là ở bên trong chăn, chỉ có thể sờ được nhưng không nhìn thấy, hiện tại thì khác biệt.
Trình Uyên thèm thuồng nhìn bóng lưng thần tiên của Bạch An Tương thu hết vào mắt.
Trái tim anh vui mừng, và đồng thời anh cũng rất buồn.
Ai nhìn muốn lén lút nhìn thấy vợ mình như vậy mà chịu đựng nỗi đau khó tả vậy không? “A!” Một cơn đau kinh khủng ập đến tận óc, Trình Uyên đau đớn không nhịn được liền kêu lên một tiếng, cả người nhanh chóng nằm trở lại.
Bạch An Tương nghe thấy tiếng hét la đau của Trình Uyên, liền nhanh chóng mặc đồ ngủ, xoay người lại.
“anh làm sao vậy?” Khi nhìn thấy Trình Uyên mồ hôi đầm đìa, cô không khỏi có chút lo lắng, trong lòng cũng tự trách.
“Có phải anh bị động đến vết thương khi quay người lại không?” “anh… anh không sao.” Trình Uyên chột dạ trả lời.
Anh sợ Bạch An Tương sẽ để ý tới nắm cửa tủ quần áo, cố ý không nhìn tới đó, đánh lạc hướng cô nói: “Không sao, không sao, giúp anh lấy hai viên thuốc giảm đau được.” Bạch An Tương gật đầu đi tìm thuốc.
Trình Uyên nhân cơ hội cầm khăn lạnh lên, chịu đựng đau đớn mà treo nó lên tay cầm cửa.
Nhưng vừa vặn thay, Bạch An Tương liền quay người lại nói: “Không có thuốc, nếu không em…” “Không sao đâu, anh không sao.” “anh treo khăn lạnh lên đó làm gì?” “à, không có gì, không có gì…” Bạch An Tương tò mò đi tới, Trình Uyên muốn ngăn cản cô, nhưng là sức lực anh không đủ, vì vậy đứng thẳng người lên cái liền đau nằm xuống đau đớn.
Thế là, chân tướng đã bại lộ.
Khi Bạch An Tương lấy khăn lanh ra, khuôn mặt xinh xắn của cô lập tức đỏ bừng.
Trình Uyên đột nhiên cảm thấy rất hối hận, đây không phải là điển hình ” Giấu đầu lòi đuôi ” sao? Ngu quá! Anh cảm thấy được Bạch An Tương có thể giống như ở kinh thành tát hắn một cái, cũng tức giận nói một câu “ Đồ lưu manh!” Tuy nhiên.
Không có chuyện gì xảy ra.
Đêm nay Bạch An Tương không tắm, cô mặc kệ Trình Uyên mà nằm yên bình bên cạnh anh.
Trình Uyên bị hù sợ tới mức không dám thở mạnh.
Anh Luôn cảm thấy, sóng gió sắp đến.
Thế nhưng là.
.
.
“Chờ anh khỏe lên đã,” cô nói.
“Ừm.” Trình Uyên gật đầu theo bản năng, sau đó “Hả?” “Cái gì? “em nợ anh.
Khi vết thương của anh lành, em sẽ giao bản thân cho anh.” Bạch An Tương nhẹ nhàng nói.
Nghe đến đây, Trình Uyên liền kích động muốn nhảy dựng lên.
“Sau đó, chúng ta sẽ không nợ nhau.” Bạch An Tương nói tiếp.
Giống như một chậu nước lạnh.
Trình Uyên trên mặt không khỏi có chút vui mừng.
Làm sao hai vợ chồng sống chung với nhau lại mắc nợ nhau? Những lời này khiến Trình Uyên cảm thấy cô và anh vẫn rất xa lạ, hay nói chính xác là cô đối với anh vẫn rất xa lạ như trước.
Hai năm trải qua vất vả, cùng niềm vui cuối cùng hóa thành mây nhìn thấy mặt trời đều đã bị Bạch An Tương quên mất đi trong tâm trí.
Và những gì đã xảy ra trong những ngày ngắn ngủi này, dù kịch liệt đến mấy nhưng làm sao nó có thể lấp đầy cái hố lớn đó? Chiếc khăn lạnh vẫn được treo trên tay cầm inox của tủ quần áo.
… … sáng hôm sau.
Một chiếc xe ô tô thương hiệu Volkswagen dừng trước cổng thôn Tam Thạch Thôn.
Khi Thời Dương đẩy Trình Uyên ra khỏi nhà, mẹ anh và Bạch An Tương cũng đi theo ra ngoài. anh quay lại và cười với họ và nói “Đừng lo lắng, con không sao đâu.” Mẹ anh nói với vẻ mặt lo lắng: “Con mệt thì nhớ nghỉ ngơi nha.
Công việc có quan trọng mấy củng không bằng giữ sức khỏe nha”.
Trình Uyên gật đầu nói phải.
Bạch An Tương cũng dặn dò: “Đừng quên ăn cơm đấy.” Trình Uyên cũng cười với cô.
Khi lên xe, anh chợt thấy rất buồn.
Chiếc xe đã lái đi.
Nó cũng tuyên bố rằng hòa bình và yên tĩnh ngắn ngủi tạm thời kết thúc.
Trình Uyên chuẩn bị bắt đầu kế hoạch của chính mình.
Sở dĩ anh chọn Volkswagen là không muốn thu hút sự chú ý của người khác, dù sao Trình Uyên vẫn muốn bí mật chờ đợi trong khoảng thời gian này.
Có vài gương mặt quen thuộc trên xe.
Vương Hinh Duyệt trầm mặc.
Lý Tịnh Trúc không ngừng chớp đôi mắt to.
Thời Dương thành khẩn ngồi bên cạnh Trình Uyên.
Trình Uyên cười nhìn với hai mỹ nữ rồi nói “Đã lâu không gặp.” Vương Hinh Duyệt hơi giật mình, cũng đáp “Chủ tịch, đã lâu không gặp.” Lý Tịnh Trúc khuôn mặt nhỏ nhắn chìm xuống “hả!” “Tôi rất tò mò, tại sao hôm đó cô lại rời đi không chào tạm biệt?” Trình Uyên nhắc tới chuyện đã xảy ra sau khi Lý Tịnh Trúc và dì hai giải độc giúp anh.
Nghe vậy, vẻ mặt Lý Tịnh Trúc chợt ngưng trọng.
Vương Hinh Duyệt và Thời Dương cũng nhìn cô.
Đột nhiên.
“Ai cần ngươi lo!” Lý Tịnh Trúc nổi nóng nói.
Lòng của nữ nhân như mò kim dưới đáy biển,Trình Uyên lắc đầu cười khổ, nghĩ thầm đã không muốn nói thì thôi, vậy thì quên đi.
Ngay cả Anh không thể hiểu được tâm tư của Bạch An Tương, vậy tại sao lại đi suy đoán tâm tư của người khác? Đến bệnh viện tư nhân, Thời Dương đẩy Trình Uyên xuống xe, Trình Uyên nói: “các ngươi cứ đi làm đi, tôi tự đi dạo một mình được.” Cả ba gật đầu và rời đi.
Đã đến bệnh viện tư nhân này nhiều lần, Trình Uyên quen thuộc đường xá ở đây, nhưng trước đây hầu hết đều bí mật đến nên không quen biết mấy bác sĩ và y tá ở đây.
Anh đã sẵn sàng để tự mình tìm hiểu.
Vì vậy, anh điều khiển chiếc xe lăn mới của mình, một chiếc xe lăn điều khiển từ xa, và lang thang trong sảnh của bệnh viện.
Đầu tiên, anh đến tòa nhà cấp cứu và xem tất cả thông tin về các bác sĩ ở đây ở hành lang.
Khi anh đang quan sát, bỗng từ xa có tiếng bước chân dồn dập.
Một người đàn ông ôm một cô gái, chạy nhanh vào phòng cấp cứu, lớn tiếng gào thét hét to: “Bác sĩ, bác sĩ,mau cứu đứa nhỏ này với, bác sĩ!” .
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
12 chương
79 chương
30 chương
21 chương
11 chương