Đỉnh cao phú quý
Chương 289 : StringcapitalizeĐi Chết Một Mình
Bạch Long chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, để cho Trình Uyên biết sự tình nghiêm trọng như thế nào.
Có thể trong ý thức của anh, Bạch Long là Chiến Thần bất khả chiến bại, cho nên chỉ cần Bạch Long ở đó, anh đều không sợ hãi.
Hiện tại xem ra, là anh đã quá hão huyền..
“Làm sao bây giờ?” Anh rất lo lắng, trong lúc nhất thời cũng không có chủ ý.
Bạch Long nói “Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Hết sức cái gì? Cố gắng hết sức để hạ gục hai người này một cách nhanh chóng, hay cố gắng hết sức để để hai ngươi này hạ gục ? Tuy nghe có vẻ giống nhau nhưng thực ra sự khác biệt rất lớn, điều mà Trình Uyên thiếu nhất lúc này chính là thời gian, nhìn thấy chiếc xe đang hướng về quê nhà khuất dần trong màn đêm, anh quẫn trí.
Đúng lúc này, người nhỏ gầy gò xấu xi đột nhiên động đậy.
Khóe miệng hắn ta giật giật, nở nụ cười xấu xí hơn, thân hình lao về phía trước.
Nói cách khác,còn gà rù này tại địa điểm này vốn dĩ thấp nên khi lao vào, giống như một con thằn lằn di chuyển cực nhanh.
Nó nhanh như Bôn Lôi.
Bạch Long nheo mắt lại, trước khi kịp suy nghĩ, cơ thể anh chìm hẳn xuống để phù hợp với chiều cao của đối phương, rồi bờ vai rộng lớn của anh đập mạnh vào đối phương như một bức tường bê tông nặng nề.
Trình Uyên đã thấy Bạch Long dùng vai của mình vô số lần đánh bay nhiều kẻ địch, anh ta đến nay vẫn chưa thất thủ.
Nhưng lần này.
Người đàn ông xấu xí này làm ra tư thế quái dị ngực bụng dưới đều hóp lại, sau đó hai bàn tay xuất hiện tư thế trảo quyền, một cái đè lên bả vai Bạch Long.
Bạch Long cái này va chạm, tựa như đâm vào trên bông.
Người đàn ông xấu xí lợi dụng sức mạnh, thân thể theo quán tính dừng lại tư thế phía trước, sau khi ưỡn nhẹ người, đột nhiên một Thiết Bản Kiều đột nhiên chồm tới, dùng hai tay túm lấy cổ họng Bạch Long.
Nhưng Bạch Long lùi lại nhanh một bước, đá vào cánh tay hắn.
Cả hai bên đều liên tiếp lui về phía sau.
Sau một cuộc tiếp xúc ngắn ngủi và một cuộc chia ly ngắn ngủi tách ra, người đàn ông xấu xí lộ ra một khuôn mặt cười toe toét.
Trình Uyên nhìn thấy trận đấu nảy lửa kịch liệt này, trong lòng lo lắng, lập tức hiểu được, anh muốn Bạch Long quyết định kết quả thắng thua đối phương, e rằng trong thời ngắn không sẽ không được, còn chưa kể rằng ở phía bên kia, người phụ nữ chưa di chuyển ra tay.
Vì vậy, sau khi nghiến răng nghiến lợi, Trình Uyên đã có một quyết định táo bạo.
“Trong khi bảo vệ bản thân, cố gắng giữ chúng càng nhiều càng tốt.” Anh nói với Bạch Long, sau đó nhanh chóng lên xe và đánh lái đi.
Bạch Long biết Trình Uyên định một mình đuổi theo.
Dù biết điều này rất nguy hiểm nhưng có cách nào khác không? Trình Uyên khởi động xe phóng đi.
Một nam một nữ này hai người, dường như cũng không định ngăn cản Trình Uyên, cứ nhìn chằm chằm Bạch Long cười toe toét, tựa như ngay từ đầu đã ra lệnh nhắm vào mỗi mình Bạch Long.
” Trong xe trừ Miêu Địa chi vương bên ngoài ra,còn có xe tăng và con dơi, mặc dù chúng ta đều là vừa mới chạy đến Tân Dương, có chút rã rời, nhưng người kia dường như không biết bất kỳ công phu nào, cho nên hắn đang tìm cái chết cho chính mình.
“ Dáng người khoa trương, mỹ nữ mập cười nói.
Bạch Long liếc nhìn về phía Trình Uyên đã rời đi, trên mặt không chút biểu cảm, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn hai người trước mặt.
Thật ra lúc này Trình Uyên cũng có chút lo lắng cho Bạch Long và Trần Đông.
Anh cho rằng mình ở Tân Dương , bọn họ bất khả chiến bại.
Nhưng anh hoàn toàn không để ý tới, những người này hoàn toàn không phải Tân Dương , mà là Miêu Địa.
Miêu Địa, đã là một nơi bí ẩn từ xa xưa.
Vì vậy, trước khi Trình Uyên lên xe một mình đuổi theo, anh đã đặc biệt gọi điện thoại, gửi địa điểm cho Lý Túc.
Bây giờ thực lực không đủ,thì chỉ có thể sử dụng sức mạnh của chính phủ.
Trình Uyên lái xe tới 180 km/h, đó là một tốc độ anh chưa bao giờ thử qua, và anh có cảm giác như đang bay.
Xe kia không thể phóng nhanh như vậy nên về lý thuyết, anh có thể chặn được đối thủ trước khi về thôn.
Tuy nhiên, anh không nghĩ sẽ làm được gì sau khi truy cản được đối thủ.
… Không ngờ khi nhìn thấy thôn của mình, chiếc xe kia thực sự đã bị anh chặn lại, anh vượt qua một cách táo bạo liều lĩnh, con đường dần thu hẹp đến nơi chỉ có thể một xe rưỡi chạy lọt qua được,chèn ép lắc lư đường đất đá văng tung tóe, phanh gấp liền xìa,và cản đường bọn họ.
Chiếc xe kia cũng dừng lại.
Hai chiếc xe, vừa đi trên con đường tối, vừa nhìn chằm chằm vào nhau.
Trình Uyên lạnh lùng nhìn chằm chằm chiếc xe đó, trong lòng rất căng thẳng.
Chiếc xe vẫn chưa mở cửa.
Thời gian dường như đứng yên vào lúc này.
Trải qua mười phút nghĩ biện pháp để đối phó, nhưng cuối cùng vô ích, Trình Uyên nghiến răng nghiến lợi.
Anh đẩy cửa bước xuống xe, sau đó đứng trước xe kia, giả vờ bình tĩnh châm cho mình một điếu thuốc.
Nói thật là tay rất run, hút thuốc không được thoải mái cho lắm.
“Xuống xe nói chuyện đi?” Hít sâu một hơi, Trình Uyên giả vờ bình tĩnh nói.
Lúc này, cửa xe cuối cùng cũng mở ra.
Ba người xuống xe, đi đầu là một ông già gầy gò, thấp lùn.
Bên trái ông ta có một người đàn ông cao lớn tương đương với Trần Đông, nhưng lớn hơn hai mét, bên phải là một người đàn ông trung niên có chiều cao và thân hình tương đương với Trình Uyên.
Ông lão bình tĩnh nhìn Trình Uyên, nhe răng nhếch miệng đầy răng vàng, “di ngươi, chính là Trình Uyên?” Trình Uyên không trả lời được những lời này, vội vàng xua tay, “Chú, đừng đùa giỡn đạo lý như vậy chứ, chú xem,tôi là nam, cho dù bao nhiêu tuổi đi nữa,tôi cũng không phải là dì.” Tư Đồ Vân cũng bối rối.
Hắn đang nói cái gì? Anh nhìn quanh hai người xung quanh hắn.
Trong số đó, người đàn ông có thân hình bình thường nói, “hắn ta đang chế nhạo giọng của ngài.” Tư Đồ Vân khẩu âm có vấn đề, lưỡi của ông chắc có vấn đề, nhưng tên kia nói thì rất là uyển chuyển.
Nghe vậy, sắc mặt Tư Đồ Vân lập tức xấu đi.
“Dì dì tìm chết!” Trình Uyên chế nhạo, chợt phát hiện khói đầy máu tươi, không khỏi nhớ tới trên tay mình có vết thương từ dao, liền xoa xoa vết máu trên người, hỏi: ” Ngươi không phải vốn là muốn giết ta sao?” Tư Đồ Vân nheo mắt nói: “Tôm chết dễ như giẫm phải kiến!” “Vậy thì ngươi còn chờ cái quái gì nữa, đến đây!” Trình Uyên ném điếu thuốc xuống đất một cách dữ dội, và hét vào mặt hắn như thể muốn đánh nhau.
“Nhưng … nhưng …” Nhưng lúc này Tư Đồ Vân lại lắc đầu nói: “Nếu như ngươi thắng có thể giao cho ta hai người đồ đệ kia, ta liền thả ngươi đi.” Hai người đồ đệ? Trình Uyên nhún vai, tỏ vẻ bất lực “Xin lỗi, chỉ tìm thấy xương.” Nghe đến đây, Tư Đồ Vân đột nhiên mở mắt ra, sắc mặt âm u như có thể vắt ra nước.
“Tôi muốn tôm ngươi, và tôm cho cả gia đình ngươi!” Hắn ta nói với một người đàn ông trung niên cỡ bình thường rằng: “Con dơi, giết nó đi, ta sẽ cùng với xe tăng đi giết mẹ hắn!” Trình Uyên sắc mặt thay đổi, sắc bén nói: “Chờ một chút!” “Các ngươi nếu có bản lĩnh hãy nhắm đến mình ta!” Tư Đồ Vân cười chế nhạo “dì dì? Theo ta biết, ngươi không biết chút nào về võ công.
Một mình con dơi đủ giết ngươi rồi.
Cùng nhau sao? Ngươi không xứng!” Sau đó, hắn ta quay lại và lên xe lần nữa, và người đàn ông mạnh mẽ cũng bước vào, ngoại trừ một người khá bình thường ở lại.
Trình Uyên, không chịu như vậy, vội vàng trước xe ngăn lại.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên tên con dơi đột nhiên dùng cùi chỏ đánh vào đầu Trình Uyên.
.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
93 chương
56 chương
50 chương
40 chương
18 chương