Đỉnh cao phú quý
Chương 286 : StringcapitalizeThảm Sát “vèo … Bang!”
Đột nhiên vang lên hai cái âm thanh.
Rìu của tên mập không trúng Long Học Viễn, mà là không biết bị thứ gì bay tới đập trúng, cũng để cho tên mập nắm vững cây rìu bay rớt ra ngoài.
Những người ăn mặc kz lạ này không thể không nhìn về hướng cửa tầng hầm.
Hai người đàn ông như tòa tháp xuất hiện ở cửa.
Nhìn thấy hai người này, Long Học Viễn đột nhiên bình tĩn lại.
Hắn biết hai người này không phải tới đây cứu hắn, trong lòng không khỏi có chút gợn sóng, nhưng mà … hắn không biết tại sao, bọn họ có thể tìm được tới đây.
Trình Uyên bị hắn giết, hai người bọn họ nhất định là đến giết mình, về phần cứu mình khỏi người mập này, chắc bọn hắn chỉ muốn đem mình trở về để giải thích.
Trần Đông và Bạch Long mặt không cảm xúc bước xuống tầng hầm.
Khi những người mặc trang phục kz lạ này nhìn thấy hai người này, họ đều từ từ rút dao, rìu và gậy sắt.
Người đàn ông béo hơn 300 cân này cười toe toét, và nói với giọng vẻ khinh thường, “lại có hai người nữa tới để chết.” Bên cạnh hắn là một người đàn ông rất gầy, mặc một bộ đồ kz lạ, hắn cũng chế nhạo nói: “Đã nhịn rất lâu, rốt cuộc Miêu Địa chi vương cũng đã chịu để chúng ta giết người, ta sẽ uống cạn máu của bọn hắn.” Gã béo hơn 300 ký nheo mắt, sải bước bước về phía Bạch Long và Trần Đông.
“Đừng có tranh với ta, chúng là của ta!” Gã béo nặng hơn 300 ký, cao 1,9 mét, trông to hơn Bạch Long và Trần Đông một chút.
Hắn ta sải bước về phía hai người họ, giống như có một chiếc xe bồn chạy tới, rồi đột ngột tăng tốc.
“Bầm!” Sau một tiếng kêu quái gở, gã béo nặng 300 cân đột nhiên nhảy lên cao.
Khoảng chừng cao ba mét! Khó có thể tưởng tượng được bộ dáng này lại nhảy cao như vậy.
“để các ngươi mở rộng kiến thức một chút về sự lợi hại của Miêu Địa Thập Nhị Thái Bảo như thế nào!” Hắn ta hét lên, rồi dùng nắm đấm to như một cái nồi đất của mình, hướng về phía Bạch Long đánh từ trên xuống dưới.
Bạch Long mí mắt khẽ nâng.
Ngay khi nắm đấm chuẩn bị rơi xuống đầu, đột nhiên … Đồng tử của Béo chợt co rút lại, bởi vì Bạch Long đã không còn nữa.
Bạch Long không còn đó nữa, chỉ là động tác nhanh chóng đi về phía trước, vừa khuất bóng tên mập, anh liền dùng bả vai đập vào bụng hắn.
Bức ảnh này thật kz lạ.
Bạch Long, người “nhỏ con” hơn hắn, đụng ở trên người hắn, tưa như một người dùng bả vai để tông một chiếc xe tăng.
Kết quả là Bạch Long bị văng ngược lui sau, còn người đàn ông mập này hơn 300 ký nằm bất động không nhúc nhích.
Nhưng trong thực tế… “Bùm!” Có một âm thanh phát ra.
Mọi người đều sững sờ.
Một tên mập mạp hơn 300 cân như một viên đại bác bắn tới,bị Bạch Long va đụng, đột nhiên bị bắn bay ra ngoài.
Cuối cùng, hắn đập vào bức tường của tầng hầm, và một cái hố bị nứt hiện ra như màn nhện, và cả người gần như bị chạm vào đó.
Người đàn ông béo này nhìn chằm chằm vào và đi theo là sự tức giận, như thể hắn ta không thể tin rằng tất cả những điều này là sự thật.
Một ngụm máu tươi chảy ra dọc theo khóe miệng, thân thể rơi xuống một chút bụi.
Lại nhìn Bạch Long, không nhúc nhích tí nào.
Miêu Địa thập nhị Thái Bảo? Không chịu nổi một kích! Người đàn ông gầy gò nói muốn uống cạn máu giờ mới tỉnh lại, biết hai người này không phải người thường nên sắc mặt thay đổi, hô “Cùng xông lên đi.” Những người khác cũng có phản ứng kịp theo, nghe xong lệnh của người đàn ông gầy gò, bọn họ đột nhiên cùng nhau xông vào Bạch Long cùng Trần Đông.
Trần Đông nói với Bạch Long: “Tôi đã lâu không có giết người.” Bạch Long gật đầu, “Hắn nói, cứ giết thoải mái!” Nghe vậy, Trần Đông hai mắt đột nhiên sáng ngời, sắc mặt bỗng nhiên có chút ửng hồng, giống như một đứa trẻ được nhận quà Tết Nguyên Đán.
Một kẻ sát thủ muốn chuyển đổi để trở thành một vệ sĩ, điều này không phải đơn giản, đáng buồn hơn là anh ta đã chọn trở thành một người tốt bụng như Trình Uyên, cho nên Trần Đông là một kẻ khát máu, thực sự rất khó để thích ứng với sự thay đổi đó.
Thế Nhưng… Hắn tin Bạch Long, Bạch Long nói cứ giết thoải mái, chính là câu này, hắn thật sự nói giết người thoải mái.
Có thể tùy tiện giết, có nghĩa là có thể thưởng thức cảm giác đó theo ý mình muốn.
Thế là bên hông Trần Đông lóe lên một tia lạnh lùng, hắn cử động.
Và Một cây loan đao xuất hiện, không biết làm sao lại xuất hiện trên tay hắn, thân thể hắn đột nhiên nhô ra phía trước rồi liền lao vào đám người đó.
“Vụt, phập, phập …” Trong tầng hầm thiếu ánh sáng, vài ánh sáng trăng non xẹt qua, máu tươi tùy theo đầy trời bay lả tả! Trần Đông lúc này giống như biến thành một con quỷ,không hổ danh là một tên sát nhân, cây loan đao dễ dàng chặt đứt cánh tay của người này, quay người lại, chém gọt cái đầu người khác, máu phun ra như suối, cứ trên người phun ra văng trên mặt hắn.
Người đàn ông gầy ốm yếu dùng đao của mình chặn nhát đao Trần Đông lại, và thế là giật lùi lại phía sau cho đến khi lui về phía gần Bạch Long.
Bạch Long thở dài, “Ta cũng đã lâu không có giết người.” Người đàn ông gầy gò sửng sốt, vừa định quay lại, nhưng đã quá muộn.
Bạch Long bất ngờ ra quyền đấm vào gáy hắn.
“Ao …!” Có một tiếng hét theo bản năng, nhưng nó đột ngột dừng lại ở giữa chừng, bởi vì Bạch Long đấm ra và cổ hắn ta bị gãy ngay lập tức.
Bạch Long rất ít khi quyền,nhưng khi xuất quyền, không chết cũng bị thương.
Những người này rõ ràng là người trong giới luyện võ, và họ đều có võ công để đánh trả.
Đây là lần đầu tiên Long Học Viễn nhìn thấy vệ sĩ của Trình Uyên ra tay.
Hắn chưa từng thấy cảnh giết người dã man như vậy, càng không ngờ hai tên vệ sĩ của Trình Uyên lại kinh khủng như vậy.
Nếu đã biết chuyện này, hắn cũng không dám động đến Trình Uyên.
Nhưng bây giờ đã quá muộn để nói bất cứ điều gì.
Mười người đàn ông trong trang phục kz dị, được gọi là Thập nhị Thái Bảo, đã bị hai người bọn họ giết chết 6 người trong nháy mắt.
Bốn người còn lại nhìn xung quanh đầy dưới đất toàn là chân cụt tay đứt, đầu rơi máu chảy, bị hù cho sợ không dám xông lên..
Họ bắt đầu đi lui, bắt đầu run rẩy,và bắt đầu không biết làm gì tiếp.
Trần Đông liếm vết máu văng trên mặt, phun ra một chữ ” Thoải mái!” Bạch Long sắc mặt không hề thay đổi cũng lộ ra một chút hưng phấn.
“Bốn người còn lại, cứ giao cho ta.” Trần Đông cọ loan đao vào áo sơ mi của mình, một lớp máu dày trên áo đến nỗi nhỏ giọt rơi xuống đất.
Rõ ràng Bạch Long cũng không vui lắm, cũng đi về phía trước “mỗi người hai người.” Bốn người này sợ hãi không ai dám xông lên, chỉ biết lui lại phía sau, kinh hãi nhìn hai người bọn họ quyết định sinh tử của mình vào tay ai.
Đột ngột… “Bụp!” Một người trực tiếp quz rạp xuống đất vì quá sợ hãi.
“tha mạng, đại nhân tha mạng, đừng giết tôi, đừng giết tôi, sai tôi làm gì củng được.” Danh tiếng là rất vang dội Địa Thập nhị Thái Bảo, nghe có vẻ độc ác.
Tuy nhiên, kẻ tàn nhẫn cũng là con người, trên đời này làm gì có người không sợ chết.
Mọi người đều sợ chết! Một người khuỵu xuống, ba người còn lại cũng không chịu thua kém, tất cả đều quz xuống trước mặt họ.
Bạch Long cau mày.
Trần Đông vẻ mặt hiển nhiên cũng không vui.
Giết người thì rất đơn giản, nhưng giết tay không tấc sắt, không có sức đánh trả, thậm chí những kẻ không có dũng khí chống trả, đối với hai bọn hắn hai loại người khó có thể ra tay được, bởi vị sự kiêu ngạo của bọn hắn không cho phép.
“Làm sao bây giờ?” Trần Đông hỏi Bạch Long.
Bạch Long khẽ nhíu mày.
Đúng lúc này, Trình Uyên đột nhiên từ ngoài cửa bước vào.
” Một tên cũng không để lại!” .
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
54 chương
290 chương
173 chương