Đỉnh cao phú quý
Chương 251 : StringcapitalizeKhông Muốn Quên
Giờ thì mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mặt Bạch An Tương.
Cô ấy chưa bao giờ nói chuyện trước mặt nhiều người lớn như vậy, và dường như những người này đều rất nể phục cô ấy.
Trên thực tế, những người này chủ yếu là kính sợ với Trình Uyên.
Từ khi Trình Uyên tiếp quản Cẩm Đông, mọi người đều đã tận mắt nhìn thấy chính sách đối nội, đối ngoại khác nhau rõ rệt của anh, mặc dù những người này về cơ bản lớn hơn Trình Uyên rất nhiều, nhưng không ai trong số họ dám thách thức uy quyền của Trình Uyên.
Bạch An Tương là người phụ nữ có thể chăn gối với Trình Uyên, bọn họ đương nhiên phải kinh nễ kính sợ.
Mỗi người đều mang một vẻ mặt hăng hái.
Bạch An Tương rất căng thẳng, mặc dù không thể tin được, nhưng bây giờ … cô chỉ có thể cắn răng kiên trì.
“Mọi người đừng lo lắng , chủ tịch chỉ tạm thời là phải giải quyết một số việc cá nhân, không có thời gian lo chuyện của tập đoàn, nên nhờ tôi tạm thời giúp anh ấy lo liệu, mọi người cứ tiếp tục hoạt động và làm việc.
“ Những gì cô ấy nói khá vừa ý, Vương Hinh ở sau lưng âm thầm nhẹ gật đầu.
Bạch An Tương đột nhiên thay đổi đối thoại.
“Nhưng mà, bây giờ có người muốn rút cổ phần ở Cẩm Đông ra,thì chúng ta cũng không ngăn cản, nếu như người đó đã mất lòng tin ở Cẩm Đông, thì cũng không cần thiết phải ở lại Cẩm Đông .” “Tập đoàn chúng ta cần những nhân viên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, chứ không phải là những con rùa đen muốn đổ thêm dầu vào lửa khi gặp một vài sóng gió trong tập đoàn”.
“Từ nay về sau nếu có ai nói điều gì không có lợi cho sự hòa hợp và phát triển của Cẩm Đông, thì hãy tự mình rời đi đi.” Sau khi Bạch An Tương nói, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, đặc biệt là những người điều hành cấp cao nói rằng họ sẽ rút cổ phần ra, họ gần như vùi đầu vào gầm bàn.
Kim Kiệt lộ vẻ kinh ngạc.
Vương Hinh Duyệt cũng thầm kinh ngạc.
“Cuộc họp kết thúc!” Bạch An Tương lạnh giọng nói.
Một đám giám đốc điều hành đứng dậy rời đi, khi đi ngang qua Bạch An Tương, đều mang theo nụ cười gượng ép đến chào hỏi.
Bạch An Tương khuôn mặt căng thẳng, sắc mặt lạnh lùng như băng.
Sau khi mọi người rời đi, Vương Hinh Duyệt không khỏi sợ hãi nói, “An Tương, cô thật ngoài sự mong đợi của tôi.” “Thưa bà chủ, bà giống như chủ tịch, bà có phong thái của một vị đại tướng quân.” Kim Kiệt cũng nịnh nọt.
Bạch An Tương quay mặt lại nhìn Vương Hinh Duyệt và Kim Kiệt, cau mày, trầm mặc nói: “Tôi … chân tôi rất run.” Đùa chứ, Bạch An Tương chưa từng thấy trận nào lớn như vậy, vừa nói ra những lời đó thật cay đắng, thật ra chân đã mềm nhũn rồi, phải chật vật lắm mới đứng dậy được.
Vương Hinh Duyệt và Kim Kiệt kinh ngạc.
… … Bạch Long “chết rồi”, Trần Đông trước đây có mâu thuẫn với chính anh, bị anh ép đến mức trở mặt lại nhau, bây giờ Trình Uyên thật sự chỉ có một mình.
Nằm trên ghế sô pha của tập đoàn Lương Tâm, anh cảm thấy kiệt sức.
Bản thân anh biết độc tính trong người khó lường, nó giống như một con trăn khổng lồ đang nằm ngủ trong cơ thể anh, nó có thể thức giấc bất cứ lúc nào, khi tỉnh dậy sẽ đói, khi đói thì nó sẽ đem anh ăn.
Vì vậy, hiện tại anh đang rất muốn có một loại thuốc giải thực sự.
Mấy ngày nay, bọn anh chiến đấu công khai lẫn bí mật, chuyện của Bạch An Tương khiến Trình Uyên không nỡ rời đi, quan tâm quá nhiều.
Bây giờ thật hiếm khi bình tĩnh và suy nghĩ về điều đó, và sau đó anh đã hình dung ra nhiều điều.
Ví dụ, ai đã hạ độc cho chính mình.
Mục đích của người hạ độc đã được người đàn ông đeo kính nói đến, hắn ta chỉ không muốn để anh rời khỏi Tân Dương, muốn dùng Tân Dương làm lồng chim, nhốt Trình Uyên lại.
Vì vậy, ai muốn làm điều này? Tại sao hắn muốn làm điều đó? Trình Uyên không ngốc chút nào, cho nên anh liền nghĩ thông suốt ra rất nhanh.
Chính là, mẹ ruột của anh, Lý Quế Như lúc đầu đối với anh nói rất mơ hồ, Trình Uyên còn tưởng rằng em trai của anh đã chết.
Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại thì có lẽ không phải vậy, hắn ta không chết, không những không chết mà còn sống rất tốt rất thoải mái.
Hắn không muốn để cho anh rời khỏi Tân Dương , bởi vì hắn sợ anh đến kinh thành sẽ cùng chiếm đoạt tài sản với hắn, mà hắn thì có cái gì gọi là thiếu thốn, biết rằng một khi đi kinh thành sẽ xảy ra nhiều chuyện, vì hắn ta sẽ gài bẫy vây chết anh trên đường đến đấy.
Cửa văn phòng được đẩy ra.
Trình Uyên không có nhìn lại, anh biết Thời Dương đã trở về.
“Tin tức đều lan rộng ra ngoài hết rồi sao?” Trình Uyên yếu ớt hỏi.
Thời Dương nhẹ gật đầu, “Tất cả đều được truyền ra ngoài, giống như tin tức về việc anh vượt ngục.” Trình Uyên Thở dài, chật vật ngồi dậy.
Thời Dương vội vàng chạy lại nâng.
“tôi muốn tận mắt nhìn xem.” Trình Uyên nói.
Thời Dương nhìn thấy Trình Uyên đứng dậy, thân thể đều đang run, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Liền nghĩ trước đây, anh ta chỉ là một con chuột lang chỉ biết rình mò trong bóng tối, nhưng từ khi gặp Trình Uyên, anh ta liền cảm thấy như một người đích thật.
Bây giờ Trình Uyên nhìn như thế này,trong lòng anh ta thực tế là rất khó chịu, cho nên anh ta liền thuyết phục Trình Uyên “anh,bằng không, anh uống thuốc đi.” Loại thuốc mà anh ta đang nói đến là thuốc giải độc do người đàn ông đeo kính đem đến.
Tuy nhiên, loại thuốc giải độc này nó có tác dụng phụ là ảnh hưởng đến trí nhớ.
Trình Uyên lắc đầu, “Tôi nếu như còn sống mà quên đi trí nhớ, thì sống còn ý nghĩa gì nữa?” “Nhưng mà…” “Đi thôi.” Trình Uyên không để anh ta nói tiếp.
“Khi còn nhỏ, tôi thích ăn bánh bao, đặc biệt là bánh bao nhân thịt với cải trắng.” “Nhưng điều kiện gia đình không cho phép, mọi người trong thôn đều có chúng cảm giác, chỉ có trong những ngày tết mới có thể ăn bánh bao nhân thịt với cải trắng.” “Vì vậy, tôi rất mong chờ … chỉ mong chờ ăn tết được ăn bánh bao nhân thịt một lần nữa.” Những gì Trình Uyên nói khiến Thời Dương rất rung động, bởi vì anh cũng từ quê lên nên anh cũng hiểu được, nhưng anh không biết tại sao Trình Uyên lại nói ra câu này.
“Bây giờ chỉ cần anh muốn, mỗi ngày đều có thể ăn bánh bao, em biết không, mỗi lần ăn bánh bao nhân thịt, lúc nhỏ anh vẫn cảm thấy rất thơm, rất ngon, rất có hương vị.” “Tại sao lại thành ra như vậy? Bởi vì tôi còn nhớ rõ khi còn nhỏ rất khát khao rất mong muốn.
Với niềm khao khát, mong muốn đó nên đem lại cảm giác ngon miệng và thích thú, nên hôm nay tôi mới hiểu được rằng điều đó thật khó để tìm lại được.” “Tôi là một chàng trai nhà nghèo, lập tức trở thành chủ tịch Cẩm Đông.” “Tôi là một người có vóc dáng cũng được nhưng không được anh tuấn, lại không có kỹ năng gì đặc biệt.nhưng Tôi không ngờ lại lấy được một cô vợ đẹp tuyệt vời như vậy.” “Có mẹ nuôi của tôi ở quê, và kỷ niệm thời thơ ấu ở đó”.
“Tôi không muốn quên đi quá khứ, tôi không muốn quên đi những tình cảm ấy, và tôi không muốn quên những người đã giành tình cảm đó cho tôi.” “Bởi vì nếu tôi quên đi, tôi sẽ cảm thấy tôi không còn qúy trọng họ nữa.” Trình Uyên nhìn Thời Dương thật sâu, cười nói: ” bao gồm cả em nữa.” Thời Dương đau lòng đến nỗi cay khóe mắt và sống mũi.
Một chiếc xe địa hình khởi hành từ Tập đoàn Lương Tâm đi về hướng phía Bắc.
Đi hết con đường phía bắc, sẽ rời khỏi Tân Dương, sau đó lái xe đến đường cao tốc kinh thành, từ đường cao tốc Kinh thành, có thể đến nơi di tích lịch sử “Kinh thành Bắc Kinh” đây là tượng trưng cho sự giàu có và địa vị! Chiếc xe là do Thời Dương mua cùng với tiền thưởng mà Trình Uyên đưa cho anh để thuận tiện cho công việc của anh, cho nên việc lái xe đương nhiên là Thời Dương, nhưng … Ngồi trên xe lại không phải Trình Uyên.
Sau khi đi vào đường cao tốc, vẻ mặt của Thời Dương càng thêm nghiêm túc.
Anh thậm chí còn cảm thấy một luồng sát khí mạnh mẽ.
Nhưng anh không sợ, bởi vì những lời Trình Uyên nói khiến anh không khỏi cảm thấy sợ hãi.a .
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
54 chương
290 chương
173 chương