Đỉnh cao phú quý
Chương 243 : StringcapitalizeMột Tỷ “mời Ngồi”
Giọng điệu của Bạch An Tương lạnh lùng với cái băng trên đầu, không lạnh cũng không nóng, biểu hiện ra ngoài thái độ rõ ràng khiến trong lòngTrình Uyên run lên.
Khi vào phòng bệnh thì tình cờ gặp Mục Tư Nhã đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Mục Tư Nhã nói với Trình Uyên rằng Bạch An Tương đã khôi phục trí nhớ, nhưng hình như là khôi phục lại được hai năm trước, nhưng cô không thể nhớ gần đây đã xảy ra chuyện gì.
Hai năm trước, Trình Uyên mới kết hôn với Bạch An Tương không lâu, lúc đó Bạch An Tương đã có thái độ này với Trình Uyên. không thể nói đến tình yêu, thậm chí không thể nói đến cái thích một chút cũng không có, và thậm chí là một cái chạm là đã thấy chán ghét và ghê tởm.
“Em khá hơn chút nào không?” Ngồi đối diện với cô, Trình Uyên khẽ rung da mặt cười cười.
Từ lâu anh đã nghe nói bị đánh lên đầu có thể gây mất trí nhớ hoặc được khôi phục trí nhớ, nhưng không ai có thể chắc chắn được điều này ,cho nên cũng không thể khôi phục trí nhớ cho cô ấy mà làm tiếp một gậy, như vậy xác suất chết cao hơn là khôi phục.
“Có đỡ hơn nhiều.” Bạch An Tương nói.
“Thật Xin lỗi,anh trước đó có chút việc gấp.
.
.
“ “anh không cần phải đến, tôi không sao.” “Ừm…” Sự lạnh lùng của Bạch An Tương khiến trái tim Trình Uyên đau nhói.
Nhưng có một điều may mắn, đó là cô đã mất đi vẻ rụt rè trong ánh mắt, khôi phục lại sự tự tin và thanh lịch trước đây.
“An Tương, thực ra giữa chúng ta không còn những dáng vẻ lạnh lùng nữa, chúng ta…” Bạch An Tương chế nhạo, “Tôi thật là tò mò,không hiểu anh mua chuộc Tư Nhã thế nào mà cô ấy nói tốt cho ngươi vậy?” “…” “Tư Nhã nói với tôi hai năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, nói anh không còn là người như trước nữa, nói tôi đã chấp nhận anh lâu rồi.” Bạch An Tương lắc đầu “Có lẽ là đúng, nhưng là thật có lỗi, Tôi không nhớ rõ gì hết.
“ “anh biết …” Trình Uyên chua xót nói.
“Cho nên, mong anh cho tôi một thời gian làm quen, hoặc là …” Bạch An Tương nhẹ giọng nói.
“ừm, em nói đi.” “Không,” Bạch An Tương đột nhiên lắc đầu, nhàn nhạt nói “Tôi có chút mệt , tôi muốn nghỉ ngơi.” “…” Bạch An Tương hạ giọng tiễn Trình Uyên, khiến Trình Uyên không ngờ tới.
Mục Tư Nhã nói về Trình Uyên là cô không có nói cho Bạch An Tương biết Trình Uyên là chủ tịch Cẩm Đông, cho nên bây giờ Bạch An Tương vẫn xem Trình Uyên là một thằng nhà quê lúc trước.
Thật ra, Mục Tư Nhã cũng có ích kỷ, cô muốn biết nếu Trình Uyên vẫn như cũ là một chàng trai nghèo quê mùa đó, thì không biết Bạch An Tương còn có thể yêu anh nữa không.
Nhưng cô lại bỏ qua một chuyện, đó chính là trước khi Bạch An Tương mất trí nhớ, cô thật ra không biết Trình Uyên chính là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông.
Chỉ là đối với Trình Uyên, hâm nóng hòn đá bằng trái tim, cần phải sưởi ấm một lần, cần rất nhiều kiên nhẫn.
“Bùm bùm…” Có tiếng gõ cửa.
Vốn dĩ Trình Uyên bị Bạch An Tương ra lệnh để rời đi, nhưng khi nhìn thấy người tới, anh lại không bình tĩnh.
Thẩm Lệ mang theo một giỏ trái cây lớn, tươi cười bước vào phòng bệnh.
Bộ đồ ngắn cũn cỡn màu đỏ khiến cô ấy càng thêm rạng rỡ và xinh đẹp.
“An Tương, tôi vừa nghe nói em xảy ra chuyện, em có khỏe không, không sao chứ?” Bạch An Tương cau mày nhìn chằm chằm Thẩm Lệ đang đặt giỏ hoa quả trên đầu giường, trong mắt hiện lên một vẻ khó hiểu.Bạn đang đọc truyện tại group: Vasterel.
Hãy tham gia group để được đọc những chap mới nhất.
“Tại sao lại nhìn tôi như vậy?” Thẩm Lệ bối rối hỏi.
Trình Uyên cũng nhíu mày, “Sao cô lại ở đây?” Bạch An Tương hỏi: “Thực xin lỗi, tôi không nhớ rõ cô là ai.” “…” Thẩm Lệ không có trả lời Trình Uyên, nhưng đối với câu trả lời của Bạch An Tương rất bất ngờ, cô sửng sốt một hồi, mới kinh ngạc nói: “Không phải chứ, cô lại mất trí nhớ nữa sao?” Sau đó, Trình Uyên giải thích với Thẩm Lệ.
Sau khi biết được Bạch An Tương hoàn toàn không nhớ tới cô, cũng không có biểu hiện cảm xúc kz lạ, dù sao cũng không quan tâm đến cô, nhưng đều là phụ nữ, cô có thể cảm nhận được Bạch An Tương đối với Trình Uyên có thái độ, điều đó khiến cô cảm thấy vui mừng một chút.
Trong lòng có chút rung động, Thẩm Lệ liếc mắt cười nói: “Tôi cũng tìm Trình Uyên có chút việc riêng.” Việc riêng hai chữ này khá nặng nề.
Bạch An Tương nhàn nhạt nói “cự tự nhiên.” Sự thờ ơ của cô khiến Trình Uyên cảm thấy khó chịu.
“cứ nói ở đây đi.” Trình Uyên nhìn thấy Thẩm Lệ đang suy nghĩ cẩn thận.
Thẩm Lệ liếc nhìn Bạch An Tương, vẻ thần bí rồi nói: “sợ là Không tiện ấy?” Bạch An Tương nhẹ giọng nói: “Tôi mệt, muốn nghỉ ngơi.” Bất lực.
Trình Uyên đi theo Thẩm Lệ ra khỏi phòng bệnh.
“cô muốn làm cái gì?” Đi được vài bước, Trình Uyên đột nhiên dừng lại, trầm giọng hỏi.
Thẩm Lệ cũng dừng lại, cười đáp lại Trình Uyên.
“Nếu tôi nói muốn cho anh đất công viên Đông Giao, anh nghĩ thế nào?” Cốt lõi là công viên Đông Giao ban đầu là do Trình Uyên muốn lấy, nhưng vì sự xuất hiện của Long Học Viễn trong buổi đấu giá có sự sai sót nên ngẫu nhiên rơi vào tay của Thẩm lệ, và lúc đó, Khu vui chơi Đông Giao mảnh đất đó đối với anh có cũng được mà không cũng chả sao.
Bởi vì Long Học Viễn không có tiền trả, vậy thì đương nhiên Thẩm Lệ là người ra giá cao nhất.
Tất nhiên nếu anh có được mảnh đất của công viên Đông Giao thì Dự án Vịnh Ánh Trăng của Cẩm Đông sẽ được hoàn mỹ hơn.
Mười mấy tỷ, cũng có thể đưa đơn giản vậy sao? Đương nhiên, Trình Uyên biết Thẩm gia có thực lực này.
Nhưng tại sao? “Điều kiện là gì?” Trình Uyên hỏi.
“Tha cho Tống Triết, hoặc là tha cho Ngân hàng Trung Thượng.” Thẩm Lệ nói.
“Ha ha …” Trình Uyên cười.
“thế nào, anh không đồng ý sao?” Thẩm Lệ ngạc nhiên “Chẳng lẽ ân oán cá nhân so với dự án tiền tỷ còn quan trọng hơn sao? Hay nói cách khác, Thẩm Lệ rất ngạc nhiên khi giữa Cẩm Đông và trả thù cho Bạch An Tương, anh ta sẽ phương án sau.
Trình Uyên lạnh lùng nói, “Tiêu Trí là huynh đệ tốt nhất của tôi, hắn cũng vừa mới rời đi, cũng giống như cô, cũng thuyết phục tôi để tha cho Trung Thượng một con đường.” “Nhưng, dù là đem tình huynh đệ ra cũng bị tôi cự tuyệt. cô cho rằng tôi sẽ nghe theo cô sao?” Thẩm Lệ nói: ” Không phải nghe, mà là giao dịch, tôi sẽ đưa khu công viên Đông Giao cho anh.” Trình Uyên lạnh lùng nói: “Không cần.” ” Anh muốn như thế nào mới bằng lòng…” “Không có ai có thể cản được tôi, trừ khi tôi bị ai đó giết.” “…” Trình Uyên chưa bao giờ nghĩ tới Tống Triết có năng lực lớn như vậy, hay nói cách khác, ngân hàng có năng lực lớn như vậy sao, mới có rất nhiều người đến giúp hắn ra mặt.
Sau khi Thẩm Lệ rời khỏi,có một số chủ tịch từ các công ty lớn đến thuyết phục, nhưng đều bị Trình Uyên từ chối.
Trình Uyên lúc này chỉ có nói một câu: “Ta muốn giết Tống Triết, ta muốn tiêu diệt Ngân hàng Trung Thượng, không ai có thể thuyết phục được ta.” Ngày hôm sau, anh gặp một người đàn ông to lớn.
Trong phòng bệnh, Lý Tố Trân không ngừng líu do quở trách Trình Uyên và một bên thì chăm sóc cho Bạch An Tương, cho cô ăn canh gà hầm,sau đó Trình Uyên nhận được điện thoại của Vương Hinh Duyệt.
“Chủ tịch, Tống An muốn gặp ngài.” Tống An … là chủ tịch của Tập đoàn xây dựng Trung Thượng, một doanh nghiệp thuộc top 100 của cả nước.
Rõ ràng hắn tới cũng là chuyện của Tống Triết, hoặc là không phải chuyện đó mà chuyện khác.
Ở phòng tiếp khách của Cẩm Đông, Trình Uyên thấy người đàn ông này thường xuyên xuất hiện trên TV.
Có lẽ vì ở vị trí cao đã lâu nên một Cẩm Đông nhỏ bé không thể lọt vào mắt Tống An.
Tuy rằng mỉm cười chào hỏi Trình Uyên, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy kiêu ngạo.
“Có một tỷ ở đây.” Một tấm chi phiếu được đẩy đến trước mặt Trình Uyên.
.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
93 chương
56 chương
50 chương
40 chương
18 chương