Các người cướp sắc có được không “Có mắt không hả? Cmn bộ cô bị mù hả?” Lúc đầu Lý Nam Địch định xin lôi, nhưng vừa muốn nói thì bị “pháo Italy” cô gái này tung ra mà nghẹn lại. Cô gái này có dáng người rất được, mặc quần jean rách, chỉ là chỗ rách quá lớn, gần như không thể xem như một cái quần, ngay cả đùi cũng lộ ra. Về phần gương mặt thì thật sự nhìn không ra, trang điểm đậm y như người hát hí kịch. Mặc áo cổ chữ V rộng, lộ ra một phần ngực trắng nõn có xăm một người đẹp rắn. Cô gái này có dáng vẻ rất chợ búa, chỉ vào mặt Lý Nam Địch mà chửi xối xả. Hơn nũa, cho dù là viện trưởng bệnh viện cũng không thể chọc tức Lý Nam Địch huống chỉ là một cô nhóc chỉ chừng hai mươi tuổi này. Đúng, đối phương chính là loại trẻ trâu. “Đúng vậy, sợi mỳ đáng chết này, ngay cả mắt cũng không có, cũng không biết là của nhà ai mà đụng phải một người đẹp như này” Lý Nam Địch như cùng chung mối thù với cô gái ăn mặc như côn đồ này. Lúc Lý Nam Địch nói chuyện thì nữ côn đồ này không kịp. phản ứng, quả thực là không biết nên nói thế nào. Thế là Lý Nam Địch liền phàn nàn với cô ta: “Cô nhìn xem, sợi mì không có mắt là nó không đúng, nhưng mà cô gái đẹp như cô sao cũng…” Sao cô lại không có mắt nhìn thế hả? Lý Nam Địch không nói ra, nhưng nữ côn đồ cũng kịp hiểu: A, đây là vòng vo chửi mình đây mà? Sao cô ta có thể chịu được? “Cô đang chỉ cây dâu mắng cây hòe đó hả?” Chống hông, nghiêng người về phía, cố tình lộ ra hình xăm người đẹp rắn trên ngực, nữ côn đồ nổi giận đùng đùng nói: “Có tin tôi tìm người tới chơi chết cô không?” Lý Nam Địch tỏ vẻ sợ hãi trốn sau lưng Trình Uyên, giả vờ hoảng sợ nói: ‘Ai da, tôi rất sợ đó, anh Trình Uyên, anh phải bảo vệ tôi nha” Nữ côn đồ thấy Trình Uyên cũng không sợ, vẫn không chịu buông tha: “Cô đừng tưởng trốn sau lưng người ta giả ngu là tôi sợ. Nói thật cho cô biết, chỉ cần chị hai đây hô to một tiếng thì lập tức sẽ có mấy trăm người tới xông lên đánh chết các người đấy” Thật sự là võ đài đấu đá của hai người phụ nữ mà, Trình Uyên đến cạn lời. “Được rồi, được rồi, đừng quấy rối nữa” Anh nói với nữ côn đồ kia: “Chị đại đúng không, đụng nhau không phải là chuyện cố ý. Như vậy đi, cả hai đều nhường một bước, cô mắng chửi người trước thì cô xin lỗi trước, chúng tôi làm bẩn quần áo cô, cô cứ cho một con số để chúng tôi đền bù tiền, như vậy được rồi chứ?” Nghe vậy, nữ côn đồ quét mắt nhìn hai người một chút, bĩu môi Với dáng vẻ nghèo kiết xác như hai người, để tôi nói số tiền cho các người, bà đây nói ra không phải hù chết mấy người luôn đấy chứ” Cô ta huơ huơ bàn tay trước mặt Trình Uyên: “Đưa tiền tới thì tôi xin lỗi, thế nào?” Theo cái nhìn của cô ta, Trình Uyên và Lý Nam Địch đi ăn quán ven đường, lại còn đi bộ, mặc cũng rất rẻ, đoán chừng để họ móc ra năm trăm tệ cũng giống như lột da của họ vậy. Nhưng mà nhìn tới mấy ngón tay mà cô bé kia đưa ra thì Trình Uyên đúng là nhíu mày thật. ‘Thầm nghĩ: Cmn thật sự là công phu sư tư ngoạm mà, thứ đồ gì mà tới năm mươi ngàn tệ? Đương nhiên, năm mười ngàn tệ đúng là không tính là gì đối với Trình Uyên, có thể nói đưa thêm tiền cũng được nhưng cũng không thể bị người ta xem như đồ ngốc chứ? “Cô gái à, chúng ta phải nói đạo lý. Bộ quần áo này của cô cộng lại cũng không bao nhiêu tiền, sao cô có thể rao giá trên trời thế được?” Nghe vậy, nữ côn đồ lại duỗi cánh tay ra, ngăn cản đường đi củaTrình Uyên và Lý Nam Địch, bực bội nói: “Không đưa? Không đưa thì đừng mong đi khỏi.” Lý Nam Địch trốn sau lưng Trình Uyên, lấy điện thoại ra bắt đầu tự chụp ảnh, thỉnh thoảng còn giơ tay chữ V rồi bĩu môi giả đáng yêu linh tinh. Chỉ chớp mắt, dường như chuyện không có liên quan tới cô ta vậy. Trình Uyên cũng không muốn so đo với nữ côn đồ này, dù sao họ cũng là người nên sai nên thở dài, tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Không phải có đi hay không, cái này là việc rao giá trên trời mà, sao cô phải hẹp hòi như vậy cơ chứ? Tất cả mọi người đều cần mặt mũi mà.” “Con số này, không được thiếu một xu.” Nữ côn đồ nói chắc nịch. Bên này phát sinh cãi nhau, rất nhanh đã đưa đám đông hóng chuyện tới. Trình Uyên không muốn khiêu khích người khác, thực sự không còn cách nào, thở dài nói: “Vậy được rồi, cô đợi một chút.” Anh nhớ là trong xe mình còn ném một sấp tiền một trăm ngàn tệ. Nữ côn đồ tóm lấy Lý Nam Địch và nói với Trình Uyên: “Muốn lấy thì mình anh đi, cô ta không thể đi.” Lý Nam Địch hất tay nữ côn đồ ra, ghét bỏ nói: đừng đụng bẩn tay tôi.” Đi đi đi, Nữ côn đồ cả người dính đầy mỳ cay. Nghe Lý Nam Địch nói như vậy thì lập tức nổi giận đưa tay muốn đánh người. Trình Uyên nhanh tay lẹ mãt bãt được cánh tay nữ côn đồ, nói: “Nếu cô dám ra tay thì một xu tôi cũng không đưa cô. Nữ côn đồ khịt mũi, hung tợn trừng Lý Nam Địch. Lý Nam Địch cũng không chịu yếu thế mà giương nanh múa vuốt lại. “Chờ tôi một chút” Trình Uyên nói với Lý Nam Địch. Lý Nam Địch lại nhanh chóng lộ ra dáng vẻ đáng thương nói: “Anh Trình phải quay lại đón em đó nha” “..” Trình Uyên buồn nôn. Từ trong xe lấy ra năm mươi nghìn tệ, bỏ vào túi nhựa. màu đen rồi đưa qua chỗ nữ côn đồ, nói: “Đến lượt cô nói xin lỗi với chúng tôi.” Vẻ mặt nữ côn đồ vô cùng nghỉ ngờ hỏi: “Anh đưa cho tôi cái gì đây?” “Tiền đóI” Tiền? Dày như vậy? Chắc chắn không phải gạch đó chứ? Sau khi nhận lấy túi nhựa, mở ra xem, đúng là gặp quỷ mà, nhanh chóng khép lại, hoảng sợ nhìn Trình Uyên. “Cái này bao nhiêu?” Trình Uyên ngạc nhiên nói: “Không phải cô nói muốn năm mười ngàn sao?” Nữ côn đồ miệng há thành hình chữ O. “Được rồi, tiền đưa cho cô rồi, tới lượt cô nói xin lỗi” Trình Uyên nhắc nhở cô ta. “Phịch!” một tiếng, nữ côn đồ không hề do dự mà quỳ xuống trước mặt Trình Uyên và Lý Nam Địch. Hành động này lập tức khiến cho Trình Uyên và Lý Nam Địch hết hồn. “Ông bà nội, con sai rồi, con xin lỗi hai người” Lời nữ côn đồ nói khiến người khác sợ hãi không thôi. Trong nháy mắt, Trình Uyên cũng sợ hãi trước hành động không còn liêm sỉ gì của cô nàng này. Lúc nói xin lỗi xong thì nhanh chóng đứng lên, ôm túi nhựa xoay người bỏ chạy, hoàn toàn không cho Trình Uyên và Lý Nam Địch bất cứ thời gian phản ứng nào. Hai người quay mặt nhìn nhau. Ai cũng không chú ý tới, ngay lúc Trình Uyên và Lý Nam Địch rời khỏi, trong đám người có mấy tên trẻ lưu manh chia làm hai phe, chia nhau đuổi theo hai hướng của Trình Uyên và nữ côn đồ. Không nên lộ tiền ngoài đường, nhất là ở chợ đêm là khiến người ta kiêng ky nhất. Trình Uyên không hiểu rõ lắm, nhưng nữ côn đồ quá biết rõ, cô ta như vắt chân lên cổ mà chạy, sợ vừa ngừng lại sẽ có người trong đám người hóng chuyện để ý cô ta. Quả nhiên. Lúc qua một con đường không có đèn, bên trong hẻm nhỏ tối đen không thấy được năm ngón thì bị hai người trẻ tuổi cản lại. Nữ côn đồ sợ quá vội phanh lại, sau đó không chút do dự xoay người chạy về hướng ngược lại. Nhưng mà vừa chạy được mấy bước thì ngừng lại. Hai bên ngỏ hẻm đều có người, hơn nữa nhìn dáng vẻ rõ ràng là muốn cản cô ta lại. Nữ côn đồ ôm chặt túi tiền, vội vàng kêu lên: “Mấy vị anh em à, Từ Đầu Trọc là anh Hai của tôi!” Nghe tên của Từ Đầu Trọc, mấy người trẻ tuổi quả nhiên dừng lại, nhìn về phía sau giống như đang ngầm thỏa thuận gì đó. Thấy họ do dự, nữ côn đồ liền thả lỏng, biết họ e ngại Từ Đầu Trọc nên lại đế thêm: “Tôi tên Từ Lệ, thật sự là em ái của Từ Đầu Trọc, nếu như các người dám đụng thì tôi sẽ nói anh Hai tôi chém chết các người.” Người chết vì tiền chim chết vì mồi. Ngay bên trong con hẻm nhỏ này… Dù sao cũng không ai biết nhỉ? Mấy người đó hình như cũng ôm tâm trạng này nên tiến lên từng bước một về phía nữ côn đồ. “Dừng dừng dừng lại!” Nữ côn đồ thấy thế vội vàng la lên: “Nếu không, nếu không thì vầy đi, các người cướp sắc có được không?”