“Tôi xem mấy người ai dám!” Kim Kiệt anh dũng ngăn trước mặt đám bảo vệ, phẫn nộ nói. Nếu không biết tính tình của Kim Kiệt thì còn tưởng ông ta có chân thành thế nào. Thật ra, Trình Uyên biết rõ ông †a chỉ thích thể hiện thôi. Nếu đổi đối thủ khác, ví dụ như một đám cướp có mang súng thì bảo đảm Kim Kiệt sẽ giả vờ không quen Trình Uyên. Lúc học đại học, Trình Uyên đã từng hỏi giảng viên của anhvì Càn Long biết rõ Hòa Thân là một tham quan lớn vănuốn Hay + NỘ ông tậ † 1 Ỹ Lúc đó, giảng viên nói trên thế giới này có vô số loại người, muôn hình muôn vẻ, mỗi người đều có con đường sinh tôn của chính mình. Con đường sinh tòn của Hòa Thân chính là Càn Long. Chỉ cần thiên hạ thái bình, Càn Long còn ở, Hòa Thân không chỉ sẽ bình yên vô sự mà còn có thể từng bước thăng chức. Nhưng nếu thiên hạ xảy ra chuyện, lòng dân bất ổn thì Hòa Thân sẽ bị giết. Giết Hòa Thân để đổi lấy lòng người. Cũng như vậy, Càn Long vừa chết, Gia Khánh lên ngôi, để đổi lấy lòng dân, Hòa Thân cũng chắc chắn sẽ chết. Chuyện này, chính Hòa Thân cũng biết rõ. Kim Kiệt đương nhiên không thể so với Hòa Thân, nhưng như lời người giảng viên kia, mỗi người đều có con đường sinh tồn của chính mình. Đối với Trình Uyên, Kim Kiệt phải nâng anh để đổi lấy địa vị dưới một người trên vạn người, đương nhiên ông ta sẽ tận tâm tận lực. Cho nên, loại người như vậy ngược lại rất dễ nắm trong tay. Đội trưởng bảo vệ gặp khó khăn. Với khí chất của Kim Kiệt và cách ăn mặc của ông ta, cho dù là ai cũng sẽ cho rằng ông ta là một ông chủ lớn. Thật ra, có thể trở thành thành viên hội đồng quản trị của Tập đoàn Tuấn Phong thì cũng lợi hại như ông chủ lớn. “Vị sếp này, chúng tôi chỉ làm việc theo lẽ công” Đội trưởng bảo vệ nhấn mạnh nói. “Mẹ nó bớt nói những thứ vô dụng đó với tôi đi. Hôm nay, ai dám động vào anh ấy thì ông đây chết cũng không ngừng với người đó” Kim Kiệt oai phong lãm liệt nói. Bầu không khí ngưng lại. Sau khi buổi đấu giá bị ép dừng giữa chừng thì mọi người đều nhìn về phía này. Giờ phút này, tất cả mọi người đều ngừng hít thở. Lúc này, người phụ nữ lắng lơ bên cạnh Mạnh Đại Tiền lại còn giở giọng đanh đá: “Úi chà, khách sạn thành phố Tân Dương là khách sạn hàng đầu, vậy mà lại không tài nào tóm được một tên nhà quê và một tên côn đồ. Chậc chậc…” Mạnh Đại Tiền cũng cười mỉa nhìn cảnh này, không hề ngăn người phụ nữ lắng lơ. Vì vừa thấy Trình Uyên thua thiệt nên lúc này thấy cảnh này thì anh ta chỉ ước mọi chuyện ồn ào thêm. Đội trưởng bảo vệ đâm lao thì phải theo leo, khuôn mặt đen cũng hết sức khó coi. Ông ta nghĩ có nhiều ông chủ lớn nhìn chằm chằm như vậy, nếu ông ta sợ này sợ nọ thì sau này thật sự sẽ mất công việc này, đi tới công ty nào †hì chắc chắn cũng không có ai nhận. Cuối cùng, ông ta cắn răng, nói với thủ hạ: “Bắt lại. Người nào cản trở thì cũng bắt lại luôn đi” “Mấy người dám” Kim Kiệt giận dữ. Người phụ nữ lắng lơ tiếp tục thổi gió: “Ha ha, tên béo này đúng là dũng cảm. Ông cũng không xem thử đây là chỗ nào. Đây chính là khách sạn thành phố Tân Dương, là khách sạn lớn nhất thành phố Tân Dương chúng tôi. Ông cũng dám lớn lối như vậy ở đây, thật sự cho rằng mình là người của Tập đoàn Tuấn Phong à?” Một đám bảo vệ kéo nhau tới. Đúng lúc này… “Dừng tay” Một giọng nói đột nhiên vang lên. Nghe được giọng nói này, tất cả mọi người dừng tay. Nhìn theo hướng giọng nói, một người đàn ông trung niên có thân hình gần giống Kim Kiệt chạy tới. Lúc chạy tới trước mặt đám bảo vệ thì ông ta đã đổ mồ hồi đầy đầu. Nhưng ông ta hoàn toàn không để ý, giơ tay lau sơ qua rồi túm cổ áo của đội trưởng bảo vệ, tát một cái. “Bốp!” Âm thanh giòn giã vang lên trong phòng khách yên tĩnh. “Khốn kiếp, mắt chó của ông mù rồi à!” Ông béo nổi giận đùng đùng quát đội trưởng bảo vệ. Đội trưởng bảo vệ tức khắc sợ sệt, trên trán đổ mồ hôi lạnh. Ông béo này không phải ai khác mà là ông chủ của khách sạn thành phố Tân Dương, Vương Trường Thành. Khách sạn lớn thành phố Tân Dương này thật ra cũng có cổ phần của Tập đoàn Tuấn Phong nên người khác không quen Trình Uyên nhưng ông ta chắc chắn quen anh. Hay thật, bảo vệ nhà mình xém chút xử ông chủ lớn phía sau của mình, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như Vậy, vậy mà được à? Đội trưởng bảo vệ thấy Vương Trường Thành tức giận tới vậy, nháy mắt đã nghĩ tới đối phương chắc chắn không đơn giản. Nhưng dù vậy, tên bảo vệ bị Trình Uyên đánh kia vẫn chưa phản ứng kịp. Anh ta chỉ vào Trình Uyên, nói với Vương Trường Thành: “Chủ tịch, là anh ta động thủ đánh bảo vệ chúng tôi trước, ông hiểu lầm rồi” Lúc này, người phụ nữ lẳng lơ cũng đứng ra làm chứng cho họ: chủ tịch này, ông đừng không phân biệt đúng sai đã đánh người. Tôi có thể làm chứng là do tên nhà quê này ra tay trước. Anh ta tự tiện xông vào buổi đấu giá” Vương Trường Thành sắp bị họ chọc giận đến cười. Nhưng sau khi nhìn Trình Uyên, ông ta thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh đầy đầu. Vương Tường Thành không để ý tới tên bảo vệ bị Trình Uyên đánh, cũng không để ý tới người phụ nữ lẳng lơ mà khom lưng, chắp tay xin lỗi Trình Uyên: “Xin lỗi Chủ tịch Trình, đám người của tôi đều có mắt mà không thấy Thái Sơn, tôi sẽ đuổi việc họ ngay” “Ầm!” Cả hội trường tức khắc nổ vang. “Chuyện gì thế này? Ông chủ khách sạn Tân Dương nhát quái” “Đúng vậy. Nghe nói xong thì vẫn là tên nhà quê này ra tay trước, sao cứ bỏ qua như vậy?” “Tên nhà quê này chắc chắn là bà con của nhân vật lớn nào đó, nếu không Vương Trường Thành sao khúm núm như vậy? “Thật là không còn luật pháp.” Đây đều là một vài người không biết Trình Uyên thầm nghị luận ầm ï. Âm thanh không lớn, nhưng ở nơi cực kỳ yên tĩnh như vậy thì cũng xem như rõ ràng. Mà một số người biết Trình Uyên lại lộ vẻ mặt kỳ lạ. Lúc này, những người này nhìn những ông chủ lớn còn chưa rõ chân tướng đó, trong lòng chắc chắn thở dài: Không có hiểu biết thật sự đáng sợt “Này, Chủ tịch Vương đúng không? Ông cũng nhìn thấy đó, anh ta khiến mọi người phẫn nộ mà ông còn không đuổi anh ta ra ngoài sao? Có còn muốn để buổi đấu giá tiếp tục không?” Người phụ nữ lẳng lơ lại lên tiếng mắng. Trình Uyên chưa nói gì thì Vương Trường Thành đã bị chọc tức tới nắm chặt tay. Ông ta bỗng quay đầy, chỉ vào mặt người phụ nữ lắng lơ, nói: “Cô câm miệng cho ông đây!” “Mẹ nó nếu không phải thứ như cô gây chuyện thì sao có thể có chuyện như vậy?” “Mở miệng ngậm miệng là đồ nhà quê, cmn cô có biết anh ấy là ai không?” “Nếu không phải người đứng cạnh cô là Chủ tịch Mạnh nhỏ của Đông Hòa thì tôi không xé cái mồm thối này của cô không thôi!” Người phụ nữ lắng lơ bị Vương Trường Thành mắng như vậy, tức khắc ngẩn ra. Nhưng rất nhanh cô ta đã hoàn hồn. Tuy Vương Trường Thành mắng cô ta nhưng lời nói của ông ta rõ ràng là còn kiêng nể bạn trai mình, vì vậy cô ta tức giận ôm cánh tay Mạnh Đại Tiền, uất ức nói: “Đại Tiền, anh xem đi, ông ta mắng em. Em phải ra mặt thay em đó” Lời nói lúc trước của Vương Trường Thành không thể nghi ngờ đã nâng thân phận của Mạnh Đại Tiền lên. Chuyện này khiến anh ta có chút hưởng thụ trong tức giận, không khỏi đứng thẳng lưng. ‘Thấy cảnh này, Mạnh Châu trong góc đau khổ muốn chết. “Cmn! Cái miệng của tên Vương Trường Thành kia thật cmn gợi đòn!” Mạnh Châu vừa nấy luôn cầu xin dù thế nào cũng không thể để Trình Uyên biết Mạnh Đại Tiền là con trai ông ta, dù thế nào cũng không thể…kết quả thì sao? Nhìn Mạnh Đại Tiền đi, còn cmn đứng thẳng lưng. Đứa con bất hiếu này, mày đang tự tìm đường chết đó!