Cứu chữa Thời Sá Trình Uyên đón Lý Nam Địch trên đường, lái xe đi thẳng đến nhà Thời Sách ở Vịnh Ánh Trăng. Sau khi lên xe, Lý Nam Địch thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Trình Uyên nên không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì. Tới thà Thời Sách, Nhấn chuôf§ cửa. W 9 Người mở cửa là Thời Sách. Cậu ta thấy Trình Uyên đột nhiên chạy tới, không khỏi ngẩn ra: “Ơ, anh. Sao anh lại tới đây?” Trình Uyên vừa muốn nói thì chợt nghe thấy một giọng nữ trung niên truyền tới từ phòng khách. “Sách Sách, ai vậy con?” Rất rõ ràng, đây là mẹ của Thời Sách. Bước vào phòng khách, lần đầu tiên Trình Uyên nhìn thấy người mẹ điên của Thời Sách, nhưng bây giờ nhìn có vẻ rất bình thường. Quần áo gọn gàng, đeo kính lão, cầm khăn trong tay, hình như đang dọn dẹp nhà cửa. Thời Sách cười nói với mẹ cậu ta: “Mẹ, anh ấy là sếp của con” Mẹ tìnl đi” ủa Thời Sách nhìn thấy Trình Uyên, lập tức nhiệt ¡ da, đây là sếp à, nhìn qua thật trẻ. Mau mời vào Trình Uyên gật đầu cười với mẹ Thời Sách, nói: “Dì ơi, cháu có chút việc tìm Thời Sách” Mẹ Thời Sách bỏ khăn xuống, lau tay vào tạp dề, cười nói: “Được, các cháu nói đi, dì đi ra ngoài mua đồ ăn, trưa nay ở nhà ăn đi” Trình Uyên chỉ cười không đáp, đợi mẹ Thời Sách vừa đi thì Thời Sách khó hiểu hỏi: “Anh, hôm nay không phải ngày đấu giá sao? Sao anh chưa đi?” Nghe vậy, nụ cười trên mặt Trình Uyên từ từ biến mất. Chợt tát một cái lên mặt Thời Sách, khiến cậu ta ngã lăn. Thời Sách ngớ ra. Lý Nam Địch cũng ngơ ngác. Trình Uyên chỉ vào mặt Thời Sách, nổi giận quát lớn: “Cmn, cậu có bản lĩnh rồi phải không? Xem ông đây là người nào hả? Ở trong lòng cậu, tôi vô dụng như vậy sao?” Thời Sách hết sức ngạc nhiên. “Có phải cậu muốn khiến tôi nhớ cậu cả đời, nợ cậu cả đời không?” “Cậu muốn dùng ân tình này để đổi lấy sự chăm sóc của tôi đối với mẹ cậu sao?” Trình Uyên nắm cổ áo Thời Sách, cả giận nói: “Tôi nói cho cậu biết, không thể nào. Nếu cậu chết cmn thì tôi sẽ không nhớ cậu, sẽ không cảm thấy mình nợ cậu gì cả, biết không?” Thời Sách cúi gãm đầu, không dám nói lời nào. Có một số chuyện không nói rõ được. Giống như tình hình hiện tại, Thời Sách không dám nói chuyện bị trúng độc với Trình Uyên. Thậm chí cậu ta còn không dám nói với Trình Uyên mình đã từng ngồi lên xe của Long Thầm Khang. Bởi vì một khi như vậy, Trình Uyên sẽ nghi ngờ. Một khi Trình Uyên nghi ngờ, vậy thì dù cậu ta có cố gắng hơn nữa, giải thích thế nào thì cũng sẽ không xóa bỏ được: sự ngăn cách giữa họ. Mà cuối cùng sẽ dẫn đến, Thời Sách vẫn là Thời Sách của hiện tại, sẽ không trở thành nhân vật lớn gì cả. “Anh đã cho tôi hy vọng không nên có” Thời Sách trầm giọng nói: “Tôi đã từng ảo tưởng vô số lần những lời anh nói, ảo tưởng vô số lần rằng mình trở thành một nhân vật lớn ngẩng đầu ưỡn ngực. Tôi biết rõ không nên nghĩ nhưng vẫn nghĩ tới vô số lần” “Tôi thậm chí đã thấy mình của sau này. Tôi không muốn để ảo tưởng này trở thành bọt biển” “Có hy vọng rồi, tôi không muốn trở lại như trước” Trình Uyên giận run môi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thu hồi sự kiêu ngạo giả dối của cậu đi. Có cmn gì có thể quan trọng hơn so với tính mạng?” “Thời Sách, cậu nghe kỹ cho tôi, nếu lúc trước tôi chọn dùng cậu, còn thật sự đối đãi với cậu như anh em thì tôi sẽ không nghi ngờ anh em của mình. Bởi vì tôi thật sự muốn tốt cho cậu, cho nên tôi biết rõ cậu không phải không biết” Nói xong, anh buông ra cổ áo Thời Sách, đẩy cậu ta xuống ghế sofa, lớn tiếng nói với Lý Nam Địch: “Giải độc cho cậu ta” Trình Uyên đột nhiên hét lên với Lý Nam Địch khiến cô ta cũng giật mình. “Này, anh làm cho rõ, tôi không phải người hầu của anh, anh dựa vào cái gì mà nói chuyện với tôi với giọng điệu ra lệnh này?” Lý Nam Địch đứng yên, ngược lại châm chọc nói. Cô ta nghĩ, tôi đã chọc ai chứ, tự nhiên anh lại hét lên với tôi? Thật ra, Trình Uyên cũng bị chọc tức, lồng ngực phập. phồng kịch liệt, khí huyết dâng lên, xém chút ngất xỉu. Cũng may, anh khống chế được. Tự biết mình hơi nặng lời với Lý Nam Địch, Trình Uyên không khỏi cười gượng: “Bà cô à, cô cũng đừng gây rối nữa, cô biết tôi không phải đang tức giận với cô mà” Lý Nam Địch đương nhiên biết, không khỏi trợn trắng mắt nhìn Trình Uyên, sau đó tới trước mặt Thời Sách, bắt mạch cho cậu ta. Sau khi chẩn đoán bệnh, Lý Nam Địch nhíu mày. “Sao rồi?” Trình Uyên hỏi. Lý Nam Địch mím môi: “Xem ra Long Thầm Khang đã biết tôi làm việc cho anh” “Sao lại nói vậy?” “Tôi chưa từng gặp loại độc này, rất mạnh. Nếu chữa trị trễ thì e răng không quá hai ngày lục phủ ngũ tạng của Thời Sách sẽ bị đốt hư” “Vậy làm sao đây?” Vẻ mặt Trình Uyên nháy mắt thay đổi. Lý Nam Địch lại chợt cười khẽ, nói: “Cũng may, anh ta chỉ biết tôi là học sinh Tây y của anh ta nhưng lại không biết tôi giỏi nhất là Đông y” “Cô Hai đã từng dạy tôi cách đốt lửa trên người để giải độc, hản là sẽ chữa trị được độc tố trong cơ thể anh ta. Nhưng bây giờ tôi cần chuẩn bị công cụ, vì vậy tôi sẽ dùng cách châm cứu điểm huyệt để khống chế sự lây lan của độc tố trong cơ thể anh ta trước” Lý Nam Địch vừa nói vừa lấy ra túi kim châm từ trong lòng. Thấy dáng vẻ trù liệu kỹ càng của cô ta, Trình Uyên không khỏi nghĩ đến: “Cái giải độc gì đó mà cô nói này có thể loại trừ độc tố trong cơ thể tôi hay không?” Lý Nam Địch ra lệnh cho Thời Sách: “Cởi áo ra” Thời Sách tức khắc đỏ mặt. Trình Uyên tức giận gõ đầu cậu ta: “Nghĩ gì vậy? Suy nghĩ đàng hoàng đi, người đẹp bác sĩ của chúng ta là đang chữa bệnh cho cậu” Lý Nam Địch trợn mắt nhìn Trình Uyên, không vui nói: “Độc của anh thì không được. Độc của anh lẫn vào trong máu, lúc chảy theo máu thì đã hòa làm một với máu, tôi không phân biệt được.” Nghe vậy, Trình Uyên có chút thất vọng thở dài. Anh biết cơ thể mình càng ngày càng suy yếu. Cứ tiếp tục tình trạng này thì không quá hai năm anh sẽ toi mất. Đây cũng là lý do Trình Uyên không vội muốn Bạch An Tương khôi phục trí nhớ. Anh sợ chờ tới khi anh mất thật thì cô sẽ nhớ lại mà đau khổ khôn nguôi. Đối với suy nghĩ ngu xuẩn này của anh, không ai hiểu anh, hơn nữa còn có một số người cho rằng anh rất ngu ngốc. Mãi tới một ngày, người đó nói chân tướng với Bạch An Tương, nói: “Yêu chính là thuần khiết không vụ lợi, nó chỉ bị những người phàm tục chúng ta vấy bẩn, khiến trong quá trình phát triển của nó tràn đầy mùi hôi thối của lợi ích” “Chúng ta đều khát vọng được yêu, cho nên đi yêu. Chúng ta mong nỗ lực của mình có thể được báo đáp, cho nên đi yêu” “Mà tình yêu của Trình Uyên dành cho cô thật sự là không chút vụ lợi.” “Anh ấy nói, anh ấy rất kiêu ngạo vì mình đã từng điên cuồng như vậy, bất chấp tất cả yêu một người.” Khi đó, Bạch An Tương gào khóc sướt mướt. Đương nhiên, đây là sau đó, tạm thời không đề cập tới. Lúc này, sau khi Lý Nam Địch giúp Thời Sách khống chế độc tố thì cậu ta đột nhiên hỏi: “Anh, anh còn đi tới buổi đấu giá không?” “Đương nhiên đi rồi” Trình Uyên nói. “Nhưng… nhưng bây giờ đã mười giờ rồi” Thời Sách nhìn đồng hồ, vội la lên. Nghe vậy, Trình Uyên hoảng sợ. Không nói gì mà xoay người chạy. Lý Nam Địch đi theo Trình Uyên tới, Trình Uyên đi thì cô †a cũng không thể nào ở lại một mình một phòng với Thời Sách. Vì vậy, cô ta dặn Thời Sách đừng vận động mạnh xong thì cũng chạy ra ngoài.