Đỉnh cao phú quý
Chương 191
“Đây là cái gì?” Thời Sách hỏi.
Long Thầm Khang mỉm cười nói: “Đầu danh trạng (*)”
(*) Đầu danh trạng: là một thuật ngữ trong Thủy hử, dùi ể chỉ N, làm một số việc để cam kết với một phía, đồng thời cát đứt khể năng hở theo phía bên kia.
Thời Sách bừng tỉnh: “Thì ra đây là thuốc độc mà những.
ông chủ lớn kia đã uống”
Long Thầm Khang phủ nhận: “Không, còn độc hơn so với thuốc độc đó. Đây thật sự là loại độc chết người, hơn nữa… hơn nữa, quan trọng nhất là cô học sinh yêu quý. đó của tôi không giải được”
“Thật đúng là Đầu danh trạng” Thời Sách cười khổ.
Anh ta lại hỏi: “Tôi muốn biết nếu tôi không uống thì sao?”
Long Thầm Khang cười to ha ha.
Cười xong, anh ta chỉ vào đồn cảnh sát, nói: “Còn đang đứng ở cửa, rất tiện. Có điều, tôi muốn nói anh biết, nếu như anh lại bước vào thì thứ trộm được có thể sẽ không chỉ là một cái đồng hồ vàng. Tôi nghĩ sẽ là một cái đã đủ khiến anh ngồi tù”
UỦy hiếp, uy hiếp trắng trợn.
Đầu tiên, Long Thầm Khang lôi kéo Thời Sách, dùng tấm ảnh Trình Uyên vui vẻ dạo phố khi cậu ta vào tù để khiến Sự kiêu ngạo không thế đánh mất cậu ta nảy sinh căm hận đối với Trình Uyên. Sau đó, Long Thầm Khang lại dùng danh nghĩa hiếu thảo đồng ý sẽ giúp mẹ cậu †a chữa bệnh, còn hứa sẽ lo tiền bạc.
Mà mục đích của tất cả chuyện này là khiến Thời Sách uống xong ly rượu này rồi làm việc cho anh ta.
Nếu Thời Sách không uống thì thật ngại quá, lúc trước cậu ta vào đó thế nào thì Long Thầm Khang sẽ khiến cậu ta vào đó lần nữa, hơn nữa lần này thì cậu ta sẽ rất khó trở ra.
“Nghĩ tới người mẹ điên không ai chăm sóc của anh đi”
Long Thầm Khang nhắc nhở.
Đúng vậy. Nếu Thời Sách vào tù thì mẹ cậu ta phải làm Sao đây?
“Trước nay trung hiếu không lưỡng toàn” Long Thầm Khang chỉ đồn cảnh sát, hỏi: “Anh chọn trung thành?”
Lại đong đưa ly rượu vang đỏ trong tay: “Hay chọn hiếu?”
Thời Sách im lặng một hồi.
Cậu ta cười buồn, thấp giọng nói: “Tôi chỉ là một người dân tỉnh lẻ. Chọn trung thành, tôi chưa vĩ đại đến thế”
Cậu ta vừa nói vừa cầm lấy ly rượu vang đỏ trong tay Long Thầm Khang, rất trịnh trọng nói: “Mong anh giữ lời”
Long Thầm Khang mỉm cười, gật đầu: “Đương nhiên giữ lời”
“Tốt”
Nói xong, Thời Sách bỗng ngẩng đầu uống ly rượu kia, sau đó nhanh nhẹn mở cửa xuống xe, đập mạnh ly rượu xuống đất, mảnh vỡ bắn tung tóe xung quanh.
“Long Thầm Khanh, anh nghe đây, tôi có thể uống rượu của anh, nhưng anh đừng mơ tôi sẽ giúp anh đối phó Trình Uyên” Thời Sách lớn tiếng nói với Long Thầm Khang.
Nghe vậy, vẻ mặt Long Thầm Khang nhanh chóng thay đổi.
Thời Sách nói: “Đúng, ban đầu tôi đi với Trình Uyên là vì tiền của anh ấy để anh ấy giúp mẹ tôi chữa bệnh, để anh ấy cho tôi một căn nhà lớn. Nhưng bây giờ thì không như: vậy.
“Mặc dù bây giờ anh có cho tôi nhiều tiền hơn nữa, hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, để tôi ở căn nhà tốt hơn thì đều vô dụng”
“Bởi vì anh không bằng anh ấy!”
Vẻ mặt của Long Thầm Khanh đang ngồi trong xe cực kỳ âm u, anh ta lạnh lùng hỏi: “Tôi không bằng anh ta chỗ nào?”
Thời Sách chỉ vào trái tìm của mình, nói: “Ở chỗ này của Tôi”
“Ở trong lòng tôi, anh mãi mãi không bằng anh ấy. Bởi vì, anh ấy là người chủ đầu tiên xem tôi như con người, anh ấy xem tôi như anh em, xem tôi là một người sẽ thành nhân vật lớn trong tương lai. Còn anh… Muốn tôi làm việc cho anh, giúp anh phản bội một người xem tôi như người, lại còn muốn sử dụng rượu độc để khống chế tôi”
“Thật ra không chỉ có tôi mà mọi người đều bị anh khống chế như nhau. Không ai xem anh như bạn bè, càng không có người cùng một lòng với anh. Bọn họ chỉ sẽ hận anh hơn thôi!”
Long Thầm Khang cười mỉa: “Nhưng anh đã uống rượu của tôi, nếu không có thuốc giải của tôi thì anh sẽ chết”
Thời Sách giơ ngón giữa với anh ta, sau đó xoay người bỏ đi, không quay đầu lại.
Nhìn bước đi kiên định và bóng dáng có chút khom xuống của Thời Sách trong bóng đêm, Long Thầm Khang hơi ngẩn ra. Anh ta dường như cảm thấy đèn đuốc xung quanh có vẻ đều ảm đạm hơn rất nhiều so với người này.
“Chúng tôi là những người nhỏ bé, thấp kém, là đám dân tỉnh lẻ không được xem trọng nhất. Tôi đã từng sống tạm bợ như một con chuột qua đường”
“Thật ra, người như chúng tôi không có quá nhiều yêu cầu, ăn no mặc ấm, một chút quan tâm đã đủ lấp đầy sự tự ti của chúng tôi”
“Anh ấy khiến tôi cảm thấy mình như một người, anh lại vẫn xem tôi như một con chó”
“Tôi nghĩ, nếu mẹ tôi biết thì cũng sẽ không vui.”
Trong đêm tối, Thời Sách dần dần thẳng lưng, từ từ ngẩng đầu, đôi mắt ti hí cũng trở nên sáng ngời.
Lúc này, cậu ta dùng tính mạng để đổi lấy kiêu ngạo.
Có lẽ cả đời Long Thầm Khang cũng sẽ không hiểu sự kiêu ngạo này, bởi vì sự kiêu ngạo của anh ta đã bị chính anh ta chôn vào mộ di vật.
“FuckI”
Long Thầm Khang đấm vào tay lái, hét lên với bóng lưng Thời Sách: “Đồ ngu, các người đều là đồ ngu. Mọi người trên đời này đều vậy hết”
Dạo phố xong thì trời đã tối, Trình Uyên mời Bạch An Tương và Lý Nam Địch ăn tối xong thì Lý Nam Địch mới tạm biệt họ.
Thật ra, Lý Nam Địch đã muốn về rất nhiều lần. Cô ta nói với Trình Uyên mình cũng tự cảm thấy bóng đèn như: mình thật sự rất chói mắt.
Trình Uyên lại lắc đầu nói: Hiện tại An Tương không quen tôi, còn cảnh giác với tôi. Nếu như tôi ở riêng với cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không thoải mái.
Nhưng như đã nói, dù sao cũng phải để hai người họ có thời gian ở riêng với nhau.
Giống như bây giờ, Lý Nam Địch cũng không thể ăn xong rồi lại đi theo họ cùng về nhà ngủ.
Sau khi ngồi xuống xe, Bạch An Tương lại khôi phục dáng vẻ nhút nhát lúc trước. Cô ngồi thẳng vào ghế sau khiến tâm trạng Trình Uyên có chút mất mác.
“Chiều nay vui không?” Trình Uyên hỏi.
Bạch An Tương gật nhẹ, nhìn chằm chằm mũi chân của mình.
Trình Uyên ngồi phía trước không thấy cô gật đầu, thấy Bạch An Tương mãi không trả lời còn tưởng cô lại ngất xỉu, chợt căng thẳng quay đầu lại.
€ó lẽ vì động tác của anh quá mạnh khiến Bạch An Tương giật mình, cô vội vàng ôm chiếc túi mới mua vào lòng, vội la lên: “Vui vẻ vui vẻ..”
Này…
Trình Uyên tức khắc dở khóc dở cười. Như vậy thì có chỗ nào giống như vui vẻ chứ, rõ ràng là bị anh dọa bắt buộc. nói vui.
“Không không không. An Tương, em nghe anh nói. Em phải tin tưởng anh. Anh là người không có khả năng tổn thương em nhất trên đời này” Trình Uyên thành khẩn nói.
Bạch An Tương lén liếc nhìn anh, sau đó yên lặng gật đầu. Nhưng cô dường như nhớ tới sự xấu hổ lúc nấy, vì vậy vội nói : “Ứ”
Trình Uyên rất bất đắc dĩ.
Sau khi về nhà, Bạch An Tương nhanh chóng trốn vào. phòng mình. Trình Uyên đứng trong phòng khách, ngẩng đầu nhìn cánh cửa đã đóng kín trên lầu, trong lòng hết sức phức tạp.
Anh gọi điện thoại cho Vương Tử Yên, nói: “Gửi cho tôi tài liệu của buổi đấu giá ngày mai”
Rất nhanh, Vương Tử Yên đã gửi tài liệu qua mail cho Trình Uyên.
Ngày mai là buổi đấu giá của khu công viên ở ngoại ô phía Đông. Thật ra đây là một buổi đấu giá quy mô lớn, mà khu công viên ở ngoại ô phía Đông chỉ là một trong số những thứ đấu giá mà thôi. Nhưng hiện nay, Tuấn Phong muốn tiếp tục phát triển xây dựng thì nhất định phải lấy được khu đất đó, nếu không Vịnh Ánh Trăng sẽ bị tách ra.
Như vậy, Vịnh Ánh Trăng sẽ không hình thành được quy mô.
Trình Uyên tra cứu vài thứ được bán đấu giá ngày mai một lúc, tập trung nhớ kỹ một số thứ anh cảm thấy hứng thú.
Hai tiếng sau, Trình Uyên cảm thấy hơi mỏi mắt, đi tới phòng vệ sinh ở tầng hai rửa mặt.
Xong việc, ra khỏi phòng vệ sinh thì chợt nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng của Bạch An Tương.
“Ơ, An Tương còn chưa ngủ à?”
Trình Uyên ngẩn ra, cẩn thận đi tới trước cửa phòng Bạch An Tương, len lén mở cửa hé ra.
Sau đó, anh nhìn thấy cảnh khiến anh không có cách nào bình tĩnh.
Bạch An Tương đứng trước giường, không mặc gì trên người.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
66 chương
31 chương
35 chương
10 chương
137 chương
10 chương