Đỉnh cao phú quý

Chương 167 : “đương nhiên là đi vào rồi”

Người bước vào phòng của Thẩm Trác không phải ai khác, chính là Long Thầm Khang. Khóe môi anh ta nhếch lên cười như có như không, nói. Thẩm Trác nhíu chặt mày, dường như nghĩ đến chuyện gì đó không thể tin được, hét to: “Đại Bạch Tiểu Bạch!” Đại ) nên là nẩ nh vn Ẵ„ Tu, co là vệ sĩ cận thân của Thẩm Trác, còn từng vô địch Thái Quyền. Nghe thấy tiếng gọi, hai người đàn ông cường tráng mặc. áo ngắn tay màu đen đẩy cửa bước vào phòng khách. Hai người này có ngoại hình cực kỳ giống nhau, bọn họ. chính là Đại Bạch và Tiểu Bạch. “Cô chủ” Sau khi đi vào, hai người cung kính chào hỏi Thẩm Trác. “Các anh canh cửa kiểu gì vậy?” Thẩm Trác tức giận nói với hai người: “Có người xông vào mà cũng không phát hiện ra, hai người các anh làm ăn kiểu gì thế?” ì, giống như không nhìn Hai người cúi đầu không n‹ thấy Long Thầm Khang vậy. Thẩm Trác thấy thế lại càng phẫn nộ hơn nữa: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, tống anh ta ra ngoài cho tôi!” Hai người vẫn không nhúc nhích chút nào. Thẩm Trác bỗng chốc kinh sợ, da đầu lập tức tê rần, cô ta không dám tin nhìn về phía Long Thầm Khang. Chỉ thấy Long Thầm Khang vẫn mỉm cười bình thản như trước. Anh ta nói: “Dù sao tức giận cũng không tốt, sẽ hại sức khỏe” Thẩm Trác lập tức hiểu ra, cô ta dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía Đại Bạch và Tiểu Bạch, rít một câu qua kẽ răng: “Hai người các anh có biết phản bội nhà họ Thẩm sẽ có kết cục thế nào không?” Đại Bạch Tiểu Bạch vẫn im lặng không nói gì như trước, bọn họ cúi đầu. Long Thầm Khang dường như không coi mình là người ngoài, đi đến ghế sô pha trước mặt Thẩm Trác, mông ngồi lên đó không chút khách sáo, cười nói: “Không thể không nói, cô chủ Trần quả thật rất đẹp, nhưng mà hay tức giận quá.” Thẩm Trác hừ lạnh, lại xoay người nhìn Long Thầm Khang, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh thường: “Không phải chỉ là hai con chó canh cửa thôi sao, không sao cả, nếu anh thích tôi có thể tặng cho anh” Trên bàn có rượu vang đỏ, đúng lúc cũng có ly đế cao, vì vậy Long Thầm Khang cười nói: “Đúng lúc quá, tôi cũng thích uống rượu vang đỏ.” Thẩm Trác âm thầm sinh ra đề phòng nhìn chằm chăm Long Thầm Khang. Anh ta rót hai ly rượu vang đỏ, đưa một ly cho Thẩm Trác, một ly dùng ngón tay mân mê cái ly giơ lên trước. mặt Thẩm Trác: “Các cô đấy, cứ luôn thích chơi mấy âm mưu quỷ kế mấy thủ đoạn thấp kém gì đó, dù sao những thứ này cũng không thể thành việc lớn được đâu” Thẩm Trác nhíu mày, hơi nghiêng đầu: “Nghĩa là sao?” Long Thầm Khang cười nói: “Tôi và cô không giống nhau, tôi không có hứng thú gì với địa vị tiền bạc, càng không thích dùng thủ đoạn mưu kế gì, cô có biết tôi coi trọng cái gì không?” Thẩm Trác mím chặt môi như đang đợi anh ta công bố câu trả lời. Long Thầm Khang đợi một lát, thấy Thẩm Trác như vậy, biết cô ta sẽ không phụ họa với mình, vì vậy cười cười, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, sau đó nói: “Tôi coi trọng con người.” “Chỉ có thu được người mà cô muốn, cần gì thủ đoạn và phương pháp?” “Cô xem, một Tuấn Phong nho nhỏ đã làm khó cô chủ Thẩm của chúng ta rồi, à không, nói một cách khác, chỉ một Trình Uyên nho nhỏ, đã chọc cho cô chủ Thẩm tức đến phát điên rồi, cần gì phải thế?” “Cô đi theo tôi, trở thành người của tôi, chỉ cần cô muốn, tôi sẽ giúp cô có được anh ta” Thẩm Trác nghe vậy theo bản năng kéo dây áo bị tuột xuống bả vai của mình lên, cười lạnh lùng: “Anh đang nói chuyện viển vông gì vậy?” Long Thầm Khang lắc đầu, nói với Thẩm Trác: “Thế này đi, tôi cho cô thời gian ba ngày để cân nhắc, nếu bằng lòng nghe lời tôi, tất cả đều dễ nói chuyện” “Anh đang kể chuyện cười đấy à?” Thẩm Trác tiếp tục cười nhạt hỏi. Long Thầm Khang thở dài, đứng dậy đi ra ngoài, trước khi ra đến cửa còn quay đầu nói với Thẩm Trác: “À đúng rồi, có phải gần đây cô cảm thấy mình càng ngày càng nóng nảy hơn? Hơn nữa thường xuyên ngột ngạt khó thở, cho dù có đến bệnh viện cũng không khám ra bệnh gì cả?” Nghe thấy Long Thầm Khang nói như vậy, vẻ mặt Thẩm Trác đột nhiên căng thẳng. Đúng vậy, những triệu chứng này đã xuất hiện trên người cô hai ngày nay, hơn nữa đến bệnh viện quả thật không khám ra bất kỳ bệnh gì. Long Thầm Khang không nói gì nữa, chỉ ý tứ sâu xa cười với Thẩm Trác, sau đó dặn dò Đại Bạch và Tiểu Bạch: “Bảo vệ cô chủ Thẩm cẩn thận” Đại Bạch và Tiểu Bạch vội vàng nói: “DạI” Sau đó, Long Thầm Khang rời khỏi căn nhà của Thẩm Trác. Thẩm Trác hoảng sợ nhìn chằm chằm cửa phòng, rất lâu sau vẫn không thể dời mắt đi được. “Là anh ta giở trò!” Không biết bao lâu sau, cô ta cuối cùng cũng phản ứng lại được, vội vàng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại. Đúng lúc này, Đại Bạch đột nhiên vươn tay giật lấy điện thoại của Thẩm Trác. “Các anh định làm gì?” Thẩm Trác tức giận nói. Tiểu Bạch đáp lại: “Xin lỗi cô chủ, cậu Long đã dặn dò, trước khi cô đồng ý trở thành người của cậu Long, không thể liên lạc với bên ngoài được” Thẩm Trác nghe vậy tức giận đến mức toàn thân run rẩy: “Rốt cuộc anh ta đã cho các anh lợi ích gì?” “Hai người các anh thật sự muốn chết phải không?” Đại Bạch và Tiểu Bạch lắc đầu, nhưng không trả lời Thẩm Trác. Rất lâu sau, Thẩm Trác thở ra một hơi nặng nề, nói với Đại Bạch và Tiểu Bạch: “Các anh ra ngoài đi, tôi muốn tấm rửa thay quần áo” Đại Bạch và Tiểu Bạch nhìn nhau rồi xoay người đi ra ngoài, cũng không trả lại điện thoại cho Thẩm Trác. Hai người cùng mở hai cánh cửa phòng của phòng khách ra, đúng lúc này… “Vù vùi” Hai luồng gió mạnh lách qua. Người đàn ông bệnh tật bước nhanh vào phòng, mà Đại Bạch và Tiểu Bạch lại đứng im tại chỗ không nhúc nhích chút nào. “Khụ khụ…” Người đàn ông bệnh tật ho mấy tiếng dữ dội ó “Cô chủ, cô trúng độc sao?” Thẩm Trác nghiến răng nghiến lợi nói: “Giúp tôi liên hệ với dòng họ, tôi muốn Long Thầm Khang phải trả cái giá thật đất!” “Dạ!” Người đàn ông bệnh tật gật đầu. Đúng lúc này, Đại Bạch và Tiểu Bạch mới phát ra tiếng ngã xuống đất, trên cổ hai người đều có vết máu rất mảnh. Người đàn ông bệnh tật lấy điện thoại di động ra, đang định gọi điện thoại, Thẩm Trác dường như lại nhớ ra chuyện gì, vội vàng nói: “Đợi một lát!” Người đàn ông bệnh tật lại cúp điện thoại ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Trác. Thẩm Trác lắc đầu nói: “Được rồi, để tôi tự liên hệ” Người đàn ông bệnh tật gật đầu, trước khi xoay người rời đi, kéo theo thi thể của Đại Bạch và Tiểu Bạch. Nhét hai thi thể vào xe Land Rover trong sân, người đàn ông bệnh tật vừa ngồi lên xe đã nhận được một cuộc gọi. “Đại ca, tôi bại lộ rồi” Sau khi kết nối, từ bên kia điện thoại có một giọng nói dồn dập vang lên. “Biết rồi” Người đàn ông bệnh tật nói xong thì cúp máy. Anh ta lái xe đến bờ biển, sau đó nhét hai thi thể vào túi †o màu đen, buộc đá vào, ném xuống biển cả. Làm xong tất cả những chuyện này, anh ta đứng trước. xe Land Rover, lại ho dữ dội một lúc. Sau đó có một “lọ thuốc ho” đưa tới. Người đàn ông bệnh tật kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Sát thủ Trần Thành đứng bên cạnh người bệnh tật, lạnh nhạt nói: “Tôi đang điều tra một người hạ thuốc độc.” Người bệnh tật nhận lấy lọ thuốc ho của Trần Thành, mở nắp ra uống một hớp, nói: “Sư huynh, chúng ta đi con đường khác nhau” Trần Thành đưa mắt nhìn anh ta một lát, thở dài: “Cho. nên, cậu sẽ không để lộ manh mối gì cho tôi đúng không?” Người bệnh tật cười gượng: “Quan trọng là không biết” Trần Thành im lặng không nói gì. Hai người cứ ngồi xổm trên bãi cát như vậy, giống như hai đứa trẻ. Sau khi ngồi được một lát, Trần Thành đứng dậy chuẩn bị rời đi. Người bệnh tật nhìn chằm chằm lọ thuốc ho trong tay, nhớ lại, lúc nhỏ, chỉ cần mình ho, sư huynh lại mua thuốc ho cho mình, tuy rằng không có tác dụng lắm, nhưng mỗi lần uống xong, anh ta đều cảm thấy rất thoải mái. Ngẩng đầu thấy Trần Thành đã đi được hơn hai mươi mét, người bệnh tật đột nhiên đứng dậy nói một câu: “Sư huynh, có một người tên là Long Thầm Khang”