“Đồ rác rưởi nhà cậu thì biết cái gì?” Tuy Trình Uyên nói đúng sự thật, nhưng Bạch Vĩnh Minh vẫn không phục, phản bác lại: “Ai mà biết được vợ cậu có cho cậu…” “Câm miệng!” Bạch Vĩnh Minh còn chưa nói hết câu, Bạch Sĩ Phan đã tức giận quát lớn ngắt lời anh ta, chỉ thấy sắc mặt ông cụ lúc này cũng cực kỳ khó coi. Trình Uyên cũng sa sầm mặt. Bọn họ đều biết Bạch Vĩnh Minh định nói điều gì, cũng may Bạch Sĩ Phan đã ngăn lại, nếu không… hậu quả thật sự khó mà lường trước được. Có những chuyện chính là như vậy, có thể thành công vì một câu nói, cũng có thể thất bại vì một câu nói. Có câu là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhất là chuyện xấu trong nhà danh môn quý tộc. Huống hồ, Bạch Vĩnh Minh cũng chỉ suy đoán lung tung mà thôi, đáng tiếc loại suy đoán này chỉ an ủi được bản thân anh ta, chẳng được bất kỳ ai yêu thích cả. Nhất là Trình Uyên. Bây giờ Bạch An Tương chính là vảy ngược của anh. “Trong mắt ông, cháu còn giống rác rưởi hơn” Ông cụ tức giận trừng mắt lườm Bạch Vĩnh Minh một cái. Ông cụ đang nói thật. Trước đây ông ta cũng cảm thấy Trình Uyên vô dụng, chỉ là một thằng ranh nghèo không có tiền không có tài, thật sự là một tên rác rưởi, nhưng hôm nay… Mười mấy năm, Trình Uyên là người đầu tiên trong nhà họ Bạch có can đảm đứng trước mặt ông ta đưa ra điều kiện, hơn nữa còn bình tĩnh tự nhiên đến thế. Người như vậy, sao có thể là rác rưởi được? Trình Uyên bị chạm vào vảy ngược, lần này sẽ càng không dễ dàng buông tha cho Bạch Vĩnh Minh hơn. “Ông bệnh” Anh nói: “Cháu nói thật, An Tương không bị Hả?! Mọi người nghe thấy vậy lập tức khiếp sợ lần nữa. Mọi người đều có thể đoán ra chuyện Bạch An Tương không bị bệnh, nhưng nhìn thấu mà không vạch trần ra vẫn có thể khiến mọi người trêu đùa vui vẻ, nhưng Trình Uyên lại nói thẳng ra, đó… giống như đang công khai khiêu khích quyền lực của ông cụ vậy. Bạch Vĩnh Minh cũng coi như bắt được cơ hội, anh ta tự cho rằng mình thông minh, tự cho rằng có thể đập chết Trình Uyên bằng một câu nói, ít nhất là đánh cho Trình Uyên rơi vào đường cùng: “Ông nội, ông xem, cháu đã nói là cậu ta nói láo mà, cả nhà bọn họ đều đang cố tình giày vò ông, cậu ta đang khiêu khích đấy”” Ông cụ Bạch nhíu mày, sắc mặt càng khó coi hơn. “Cháu như vậy chỉ là muốn để cho ông xem thử cả nhà con trai và cháu gái ông bây giờ đang sống như thế nào, là muốn ông coi trọng chúng cháu” Trình Uyên vẫn lạnh nhạt nói: “Là muốn mọi người đều nhìn thấy ông coi trọng chúng cháu.” “Đương nhiên, cháu chỉ là người ngoài.” Trình Uyên cười: “Cháu thề, dù có ngày ông không còn, cháu cũng sẽ không lấy một chút xíu lợi ích nào từ chỗ nhà họ Bạch của ông, ông có thể lập di chúc về chuyện này, có thể làm công chứng.” “Bọn họ là họ hàng thân thuộc của ông, tuy chúng cháu không thèm để ý, nhưng ông không thể bên trọng bên khinh được, đúng không?” Trình Uyên nói dứt lời, mọi người lập tức ngây ra như phỗng. Anh đã nhắc đến chuyện mà không ai dám nhắc đến, kể cả những lời như ông cụ không còn, lập di chúc vân vân, chuyện này vẫn luôn là cấm ky không được nói ra miệng ở nhà họ Bạch. Bạch An Tương ngạc nhiên nhìn Trình Uyên, nhìn người đàn ông của cô, đột nhiên cảm thấy anh trở nên cực kỳ xa lạ. Từ đầu đến cuối Bạch Sĩ Câu đều không nói gì, nhưng giờ phút này, ánh mát ông nhìn Trình Uyên cũng thay đổi. Nhưng chân mày của ông cụ Bạch lại đột nhiên giãn ra. “Cho nên, tôi đến rồi” Nhưng Trình Uyên vẫn lắc đầu: “Không, vẫn chưa đủ.” “Trình Uyên, cậu đừng có được voi đòi tiên, ông nội có thể đến đây đã là nể mặt nhà các cậu lắm rồi” Bạch Vĩnh Minh giận dữ nói. Ai ngờ, nghe thấy Bạch Vĩnh Minh nói như vậy, Trình Uyên lại đột nhiên chỉ tay vào anh ta: “Chuyện nên làm giữa chúng ta vẫn còn chưa làm xong, đương nhiên là vẫn chưa đủ.” Bốp bốp bốp! Mọi người đều nhìn chăm chằm vào Bạch Vĩnh Minh. Trình Uyên nói: “Lúc trước chúng ta từng cá cược, bây giờ tôi đã trả tiền cho anh ngay trước mặt những người có mặt ở đây rồi, hơn nữa còn là năm trăm nghìn, cho. nên, anh cần phải làm những gì, có cần tôi lặp lại lần nữa không?” “Cái gì?” “Trình Uyên trả tiền cho Vĩnh Minh rồi sao?” “Thật sự mượn hai trăm nghìn trả năm trăm nghìn à?” Mọi người ngạc nhiên kêu lên, từ tiếng kêu của bọn họ, ông cụ biết Trình Uyên không hề nói dối. Bạch Vĩnh Minh thẹn quá hóa giận: “Trình Uyên, mẹ nó cậu đừng có nằm mơ, bảo ông đây chui qua đũng quần đồ rác rưởi như cậu sao, cậu có tư cách gì chứ?” Trình Uyên không để ý đến anh ta, bình tĩnh nhìn về phía ông cụ. Mọi người trong phòng đều rơi vào im lặng. Thật ra lúc đó Trình Uyên đánh cược với anh ta chỉ vì muốn đối phó thôi, đến tận bây giờ, anh cũng chưa từng muốn để anh ta chui qua đũng quần mình. Nhưng chuyện này phải trách ai được chứ? Bình thường Bạch Vĩnh Minh chế giêu Trình Uyên, cả ngày gọi anh là đồ rác rưởi, là đồ nhà quê, anh cũng chẳng thèm để ý chút nào, nhưng Bạch Vĩnh Minh không nên sỉ nhục Bạch An Tương. Đó là vươn móng vuốt cào vào vảy ngược của Trình Uyên, Anh ta không chui thì ai chui đây? Bạch An Tương cũng nhìn chằm chằm ông cụ, trước đây cô cũng muốn ông cụ đứng ra giải quyết, nhưng ông cụ làm như không thấy. Bây giờ đối diện với sự mạnh mẽ của Trình Uyên, ông cụ có còn thiên vị cho cháu ngoan Bạch Vĩnh Minh của ông ta nữa không đây? Mấy người nhà họ Bạch vẫn luôn nghe Bạch Vĩnh Minh sai đâu đánh đó lúc này đều không dám thở mạnh, ngay cả ba của Bạch Vĩnh Minh, Bạch Sĩ Phan cũng không dám lên tiếng. Thấy ông cụ Bạch không nói gì, Bạch Vĩnh Minh cho rằng ông nội đang thiên vị anh ta, đắc ý ưỡn ngực: “Trình Uyên, cậu là cái thá gì? Thật sự cho rằng chỉ dựa vào. một tờ hợp đồng thì ông nội sẽ không có cách nào với cậu sao?” “Theo tôi thấy, bây giờ cậu nhanh chóng quỳ xuống nói xin lỗi ông nội, không chừng còn có thể tha thứ cho cậu, để cả nhà Bạch An Tương tiếp tục ở lại, nếu không bát đầu từ nay sẽ gạch tên ra khỏi nhà họ Bạch luôn” “Thứ nhà quê như cậu, đừng cho rằng leo được lên nhà họ Bạch thì thật sự trở thành con rể hiền, trong mát chúng tôi, cậu cùng lắm cũng chỉ là đồ rác rưởi ăn bám mà thôi, tôi…” Chát! Còn chưa nói dứt câu, một cái tát vang dội đã đánh thẳng lên mặt Bạch Vĩnh Minh. “Con mẹ nó, tôi nhịn anh lâu lắm rồi.” “Cái tát này là đánh thay An Tương.” Trình Uyên vẫy cổ tay, không đợi đám người kịp tỉnh táo. lại đã đá lên bụng Bạch Vĩnh Minh một cái khiến anh ta lùi về phía sau mấy bước, ngã nhào xuống đất. “Cú đá này là đá thay cho ba mẹ vợ tôi, dạy anh cái gọi là tôn trọng người lớn trong nhà.” Ông cụ Bạch ngẩn ra. Tất cả mọi người đều ngơ ngác, Trình Uyên đột nhiên bùng nổ là chuyện mà bọn họ chưa từng nghĩ đến, người bình thường lúc nào cũng nhãn nhịn lại có lá gan đánh cháu trai mà ông cụ yêu thương nhất sao? “Cậu… Con mẹ nó cậu dám đánh tôi?” Bạch Vĩnh Minh vngạc nhiên chỉ vào Trình Uyên. Trình Uyên bước từng bước đến gần, khí thế mạnh mẽ khiến Bạch Vĩnh Minh theo bản năng lùi về phía sau, anh vừa đi vừa nói: “Nuôi con mà không dạy là lỗi của ba, nếu ba anh đã không dạy anh, vậy thì, một cái tát cuối cùng này, ông đây dạy anh phải làm người như thế nào!” Nói xong thì trở tay tát thật mạnh lên mặt Bạch Vĩnh Minh một cái nữa, thoáng chốc mũi và miệng Bạch Vĩnh Minh đều chảy máu, vô cùng nhếch nhác. Bạch Sĩ Phan thấy con trai bị đánh cũng đau lòng, đang định bước lên ngăn cản thì ông cụ Bạch đã cất lời “Vĩnh Minh, có chơi có chịu” Sở dĩ Trình Uyên ra tay là đang ép ông ta phải tự đẩy đứa cháu trai mà mình yêu thương nhất ra. Nếu ông ta không ngăn cản nữa, e rằng Bạch Vĩnh Minh sẽ bị kẻ điên này đánh cho tàn phế mất. Anh là một kẻ chân trần, đương nhiên không sợ những người mang giày như bọn họ. Hơn nữa, bảo Bạch Vĩnh Minh chui qua đũng quần Trình Uyên nói thế nào cũng chỉ coi như là việc xấu trong nhà thôi. Còn đánh mất đầu tư tám mươi triệu, không có hạng mục mới, nhà họ Bạch này sẽ từ từ sa sút, bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng ông cụ sáng như gương. “Nhưng mà ông nội, cậu ta đánh cháu, tại sao cháu lại phải… Bạch Vĩnh Minh lau máu trên mặt, còn chưa nói hết câu đã bị ông cụ Bạch ngắt lời. “Nếu không cháu cứ cút ra khỏi nhà họ Bạch” Bạch Vĩnh Minh lập tức trợn tròn mắt.