“Dượng có ý gì?” Lâm Vũ Chân tiếp tục nhịn, nể tình những người đang ngồi ở đây đều là trưởng bối của mình, cô cũng không nói gì. Từ Minh này ngược lại rất kiêu ngạo, càng nói càng hăng. – í Y íỨ Ä /ØNỊI ! Lời này của ông ta có ý gì, là nói bản thân không biết xấu hổ, dùng một số thủ đoạn hạ lưu để kiếm tiền? Có người làm trướng bối như vậy sao! “Vũ Chân, cô làm gì!” Từ Minh còn chưa nói chuyện, Tô Hồng liền nói, “Có người nói chuyện với người lớn trong nhà như vậy sao?” “Các người giống người lớn trong nhà à?” Lâm Vũ Chân tức quá hoá cười, “Từ lúc các người đến, các người liền không ngừng quở trách chúng tôi, quở trách ba mẹ tôi, nhà chúng tôi thiếu nợ các người?” “Có phải cảm bà thấy nhà chúng tôi bây giờ sống tốt hơn nhà bà, nên trong lòng không vui đúng không?” Lâm Vũ Chân nhìn Tô Hồng, lúc này không còn chút khách khí, “Đúng vậy, bây giờ nhà tôi có tiền, rất có tiền, những tiền này còn là của chồng tôi, thế nào? Không được saol” Cô thật sự không nhịn được nữa rồi. Cô coi mấy người Tô Hồng là trưởng bối, nhưng Tô Hồng bọn họ có coi cô là người thân không. Đến lời này cũng nói ra được, quá đáng lắm rồi! Lâm Vũ Chân lương thiện nhưng không có nghĩa là cô sẽ để mặc người khác bắt nạt mình! Giang Ninh ngồi ở đó, từ đầu đến cuối không nói một lời. Lần đầu hắn thấy Lâm Vũ Chân tức giận, hắn cũng biết, Lâm Vũ Chân nhất định phải tức giận. Hán không nói chính là muốn để Lâm Vũ Chân hiểu, sự lương thiện nên dùng trên những người đáng được đối xử lương thiện, chứ không phải tất cả mọi người. “Mày..” Tô Hồng tức giận rồi, đứng lên chỉ Lâm Vũ Chân, “Hỗn láo! Tao mà lại đố ky với nhà mày? Mày đùa gì vậy!” “Năm đó mẹ mày ngu, gả cho một tên tàn tật, cả đời đều bị hủy rồi, tao khuyên nó cũng vô dụng, bây giờ thì tốt rồi, mày càng ngu hơn, tìm một thằng chồng ở rể, mặt mũi của Tô gia chúng tao đều bị mẹ con mày làm mất hết cả rồi!” Tô Hồng tức giận, giống như bị Lâm Vũ Chân nói trúng tim đen, “Nhà mày có gì đáng để tao ghen tị, nhà mày có tiền, có thể có bao nhiêu? Có thể nhiều hơn nhà tao à!” Tô Cương và Tô Cầm đều không ngờ, Từ Minh lại nói ra những lời đó. Trên miệng thì nói dùng thân phận của trưởng bối để nhắc nhở Lâm Vũ Chân, nhưng lời đó có thể tùy tiện nói bậy sao. Giang Ninh còn đang ngồi ở đây nữa đấy! Tô Cương nghe rồi cũng tức giận, làm gì có trưởng bối nào nói hậu bối của mình như vậy. “Ngại quá, nhà chúng tôi thật sự giàu hơn nhà bà” Không đợi Tô Cương nói giúp Lâm Vũ Chân, Giang Ninh cười nhẹ nói. Hản đứng dậy nảm tay Lâm Vũ Chân, Lâm Vũ Chân lập tức bình tĩnh lại. “Là người thừa kế của tập đoàn Lâm thị, trước mắt thân phận của Vũ Chân cũng lên đến tiền tỷ, không thể sánh bằng người khác nhưng so với nhà các người thì chắc còn dư” “Người thừa kế của tập đoàn Lâm thị?” Tô Hồng giống như bị bom nổ trúng lập tức tịt ngòi, dừng lại ba giây rồi lập tức la lên, “Không thể nào! Thứ vô dụng như Lâm Văn đó sao có thể tiếp nhận sản nghiệp của Lâm gial” “Mày còn muốn gạt tao sao!” “Lâm thị trước đây đã đổ rồi, Lâm thị đã thay đổi, chủ tịch là ba vợ tôi, Vũ Chân là tổng giám đốc” Giang Ninh nhàn nhạt nói, “Không lẽ dì lớn không biết những điều này à?” Mặt Tô Hồng đỏ ửng, làm sao cũng không chịu tin. Bây giờ Tô Mai sống tốt hơn bà ta rồi? Điều này không thể nào! “Nói thật, tôi vốn không để Vũ Chân đến đây đâu, vì ăn cơm với loại người như bà quá mất đẳng cấp rồi.” Giang Ninh không khách khí. “Bà ngoại, con và Vũ Chân còn chuyện phải làm, không thể ăn cơm cùng bà ngoại rồi” Nói đến mức này, Giang Ninh biết Lâm Vũ Chân cũng không có tâm trạng tiếp tục ở lại đây rồi, nắm tay Lâm Vũ Chân quay người rời đi.